8h sáng hôm sau Từ Niêm phóng xe một mình đến địa điểm đã hẹn.
Người bí ẩn cuối cùng cũng xuất hiện.
Bà ta nhìn phía Hiên Hiên bụng bầu và Tú Nhi.
- Bà là ai sao lại muốn bắt chúng tôi.
- Ta muốn cô biết rõ Từ Niêm sẽ chọn cô hay là Hiên Hiên.
Và ta chỉ muốn cô biến mất.
Hiên Hiên có vẻ nhận ra người này là ai, cô chỉ đoán thôi nhưng cô hi vọng không phải.
Hiên Hiên bất ngờ lên tiếng.
- Mẹ sao mẹ lại làm vậy?
Tú Nhi nhìn Hiên Hiên với ánh mắt thất vọng, cô không nghĩ cô ấy lại là người như vậy.
- Con nhận ra ta sao? Ta làm vậy vì con.
- Mẹ là mẹ của con sao con không nhân ra được.
Mẹ dừng tay đi, con và Từ Niêm đã không thể rồi mẹ hãy dừng tay lại đi.
- Nếu không có con bé này thì con và nó đâu có xa nhau.
Vì con bé này Từ Niêm mới lạnh nhạt với con.
- Không phải anh ấy không còn là của con từ 4 năm trước rồi.
Tú Nhi không có lỗi mẹ hãy để cô ấy đi đi.
Con xin mẹ đừng cố chấp nữa.
Bà ta không những không buông tha cho Tú Nhi còn sai người trói con gái mình lại và dán băng keo vào miệng cho Hiên Hiên không nói nữa.
- Mẹ con cô là một với nhau, bớt diễn trò đi.
- Ưmm...ưmmm.
Hiên Hiên lắc đầu muốn giải thích nhưng cô đã bị dán keo và trói lại nên không làm gì được.
- Mày còn nói sao? nay tao sẽ cho mày chết ở đây.
Quên hình như mày cũng mang thai nhỉ?
Cô có chút hốt hoảng khi nghe bà nói bà cô có thai: Bà muốn làm gì?Bà làm điều ác không sợ trời phạt sao?
- Tất nhiên muốn mày chết rồi.
ha...ha...
Hiên Hiên nghe thấy cô mang thai thì cô thấy càng có lỗi với cô ấy hơn.
Mẹ cô sao có thể biến thành người như vậy chứ.
Hóa ra không phải vì Tú Nhi không đói mà cô ấy muốn tốt cho cô lên mới dành miếng bánh đó cho cô.
Cô làm thế nào để có thể chuộc được lỗi của mình và mẹ mình gây ra cho cô đây.
Lúc này thì Tú Nhi và Hiên Hiên bị trói lại và mỗi cô đều bị gắn trên một cái trục cao.
Chúng đang chờ sẵn anh đến.
Từ Niêm chạy đến nhìn thấy hai cô gái đang bin treo trên cao thì anh không thể bình tĩnh nhìn chúng được.
- Mày mà động chân động tay đừng trách tao ác.
- Tiền tao đã mang đủ mau thả người.
Bà ta bịt mặt và anh không biết là ai.
Anh ta cười lớn nhìn anh.
- tao lại muốn mày chơi một trò chơi khác.
- Mày muốn gì.
Tú Nhi cô không khóc cũng chẳng nói gì cô im lặng như theo sự an bài của số phận.
Có thể nói lúc này cô đã buông tay tất cả cho ông trời.
Hiên Hiên lại khác cô ấy khóc và nhìn Từ Niêm như muốn nói với anh điều gì đó nhưng mà cô bị bịt miêng lên không thể nói.
Từ Niêm nhìn hai người con gái anh đã yêu thì lòng anh như có mảnh dao cào xé.
anh rất lo sợ một trong hai xảy ra chuyện.
- bà Muốn gì đây?
- Tao muốn mày chọn một trong hai đứa nó thế nào.
- Bà điên rồi sao?
- Bên dưới là vực sâu mày mà chần chừ thì cả hai đứa đều sẽ chết.
- Đừng...!tôi chọn.
Anh lần nữa nhìn Hiên Hiên, cô đang mang thai đứa con mình và hơn nữa cơ thể cô ấy rất yếu.
Tú Nhi cô ấy có võ công và có thể thoát thân.
Anh nhìn Tú Nhi nhưng cô lại né tránh ánh mắt của anh.
Cô biết anh sẽ trọn ai và cô biết mình lên dừng lại.
Cô nhắm mắt lại mặt cho số phận an bài.
Anh biết sự lựa chọn của anh sẽ khiến cô tổn thương và cô hận anh.
Nhưng anh biết làm sao được vì anh không thể bỏ mặc Hiên Hiên được.
Hiên Hiên cô vẫn khóc và cô ấy nghĩ nếu anh chọn cô thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Cô lắc đầu nhìn anh với ánh mắt hãy chọn Tú Nhi đi.
- Nhanh lên...!
Bà ta quát anh và không ngừng thúc giục anh chọn lựa.
Bà ta nghĩ nếu không anh sẽ chọn Tú Nhi mất.
- Nhanh lên không đừng trách tao.
- Đừng tôi sẽ chọn...
Từ Niêm không dám nhìn Tú Nhi anh