Sáng hôm sau Từ Niêm mới tỉnh dậu và thấy Hiên Minh ngồi cạnh mình.
Anh khó nhọc ngồi dậy, Hiên Minh vội vàng đỡ anh và để anh dựa lưng vào thành giường.
- Sao tôi ở đây, chắc tôi chết rồi đúng không? Cậu cũng chết rồi à.
- Lão đại.
anh tỉnh rồi sao? Anh vẫn sống mà.
- Tôi vẫn chưa chết sao?
- Sếp chưa chết đâu.
Anh đừng như vậy nữa, chị dâu thấy anh như vậy chị ấy sẽ rất buồn đó.
Từ Niêm im lặng làm cho Hiên Minh càng thấy lo lắng hơn.
Thà anh trách cậu còn hơn là anh không nói điều gì.
- Anh à.
Anh nói đi chứ.
Đừng làm em sợ.
- Cậu muốn tôi phải nói gì đây? Tôi phải nói gì theo cậu?
- Là lỗi của em vì em bỏ đi sang Ý Và Pháp hôm đó mới gây hiểu lầm như vậy.
Em thật đáng chết ngàn lần.
- Đúng rồi.
Cậu là đồ khốn nạn làm tôi mất cả vợ lẫn con, còn chăm sóc vợ con của kẻ khác.
Tôi mới là kẻ khốn nạn nhất.
Từ Niêm không muốn trách ai hết mà anh trách chính bản thân anh vô dụng để vợ con anh chết thảm.
- Cậu đi đi tôi không muốn nhìn thấy cậu.
- Lão đại à.
anh đừng giận em mà.
Hiên Minh mếu máo khóc xin lỗi anh nhưng vẫn là bị đuổi ra ngoài.
Ba 3 năm sau thì Từ Niêm mới chịu công nhận là cô chết.
Anh lập cho cô một bia mộ có ghi " Tú Nhi vợ của Từ Niêm" và anh suốt 3 năm anh chỉ làm bạn với rượu, nhiều hôm anh buồn chán thì anh lại ra bia mộ của cô ngồi và thậm trí ngủ quên ở đó làm Hà Minh và Hiên Minh lại phải đi tìm anh khắp nơi.
Hiên Minh và Hiên Hiên cuối cùng cũng tha thứ cho nhau và họ cùng nhau chăm sóc thiên thần nhỏ của mình là một bé gái tên là Uyển Hạ.
Con bé luôn bám ba mình thậm trí anh đến bang hay đi vệ sinh thì đều phải mang con bé đi theo.
Mẹ Hiên Hiên thì phải trả giá cho hành động của mình bà ấy bị kết án tử hình nhưng Hiên Hiên liên tục đến cầu xin Từ Niêm tha cho lên Từ Niêm rút đơn và bà ta bị kết án chung thân trong tù.
Nói đến Tú Nhi cô lúc đó tuyệt vọng rơi xuống vực sâu nhưng may thay cô được người bố của mình biết con gái gặp nguy hiểm lên đã điều một đôi quân tinh nhuệ đến và lúc cô đang chơi vơi giữa vùng trời.
Tú Nhi nhắm mắt thì bất ngờ có một vòng tay ôm eo cô, cô mở mắt ra nhìn người đó và khi cô hạ đất an toàn thì có đoàn người cũi chào cô.
- Xin chào tiểu thư.
- Các người là ai?
- Chúng tôi nhận lệnh của lão gia đón tiểu thư quay về Quách gia.
- Tôi không biết các người là ai.
- Tiểu thư xin mời người.
Lão gia đang chờ tiểu thư.
Tú Nhi e rè đi theo bọn họ đến một ngôi nhà to gọi là gấp 10 lần biệt thự của Từ Niêm.
Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông trung tuổi.
- Con gái ta có