Hai mẹ con tranh nhau baba và cả hai không ai chịu ai lên mỗi mẹ con quay đi một hướng.
Về đến nhà cũng vậy cho đến sáng hôm sau Bánh Bao đi học.
- Baba đẹp trai à.
Sao sáng sớm baba đã đến đây vậy?
- Mẹ con đâu?
- Baba hỏi mẹ con làm chi? con đây baba không hỏi là sao?
Bánh Bao hai tay chắp hông có vẻ tức giận nhìn người trước mặt.
Hai ông bà già đang chơi trò gì không biết.
- Hì..
Con trai ngoan của ta, ta muốn tìm mẹ con để cho con gia đình hoàn chỉnh đó mà.
- Con đâu có cần.
Dù sao con cũng sắp có người baba khác tốt hơn rồi vừa đẹp trai lại có tiền và đặc biệt là chiều con.
Nghe được câu này của con trai anh thì anh sầu não vì có đối thủ cạnh tranh chưa xuất hiện.
- Thằng nào dám nhận con làm con trai ta thề sẽ giết kẻ đó.
- Mà thôi mặc xác baba con ohair đi học đây.
Người baba tìm còn đang ngủ nướng trong kia kìa.
Từ Niêm anh trố mắt nhìn thằng con mình, bé vậy mà tự lập rồi sao? Con trai anh đúng là giỏi quá.
Từ Niêm nhận được lệnh đặc xá thì chạy vào trong còn Hà Minh sợ cậu bé bị bắt cóc lên theo sau nhóc.
- Chú theo cháu làm gì?
- Chú sợ có kẻ xấu hại cháu.
Bánh Bao cười thầm, chú đúng coi thường cậu mà.
Thôi dù sao cũng có người chơi cùng rồi lên cũng vui hơn chút.
- Ui...!chân cháu mỏi quá không đi được nữa.
- Hả? sao hai chúng ta không đi oto nhỉ?
- Còn đoạn đường hay chú cõng con đi chứ quay lại lấy xe người ta cười cho ấy.
Hà Minh gật gù như hiểu chuyện, anh vội ngồi xuống và cho nhóc chèo lên vai mình và cõng nhóc đến trường.
- Chú đúng là con ngựa chạy bằng cơm tốt quá.
Mẹ cháu cũng tiết kiệm được khoản phí taxi cho cháu.
- Lão tổ tông của tôi ơi.
Nhà con có nghèo lắm đâu mà tiếc tiền.
- Hì...!muốn giàu thì phải tiết kiệm chứ ạ.
Hà Minh lắc đầu, đúng là cha nào con đấy.
Thằng con còn hơn thằng cha nếu như này chắc anh xin nghỉ việc sớm.
Trong nhà lúc này Tú Nhi vẫn còn đang ngủ say, Từ Niêm từ đi vào trong mà cô không phát hiện ra gì cả.
Anh nhìn người con gái say giấc thì môi bạc mỉm cười và tay anh muốn sờ vào má cô.
Số anh đúng nhọ mà.
- Biến thái...!á...
Tú Nhi cầm gối đánh liên tiếp vào Từ Niêm, cô dừng lại khi anh cầm lấy chiếc gối.
- Tú Nhi là anh.
- Đồ khốn nhà anh sao anh lại vào đây?
- Bánh Bao cho anh vào.
Nhắc đến con thì cô mới nhớ ra không biết nhóc đâu rồi.
- Con đâu rồi?
- Hà Minh đưa đi học rồi.
Em yên tâm.
- Anh mau ra khỏi phòng tôi nhanh lên.
Tôi không muốn thấy mặt anh, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi đâu.
- Tú Nhi anh...
- Cút đi cho tôi.
anh toàn nói dối tôi.
Tú Nhi tức giận đuổi người, chẳng là hôm qua cô và Bánh Bao về nhà thì vô tình nhìn thấy Hiên Hiên đang cùng con mình đi trên phố, đứa bé liên tục gọi Từ Niêm là bố.
Cô nghĩ họ đúng là gia đình hạnh phúc vì vậy cô nghĩ không lên có quan hệ gì với anh nữa.
- Anh còn không mau đi.
- Tú Nhi em nghe anh giải thích đã.
- Tôi không muốn nghe gì cả.
Tú Nhi đẩy anh ra ngoài cửa và đóng sầm cửa lại.
Mặc cho Từ Niêm tay đập