Bên trong thành cổ Thanh Phong tráng lệ, tiếng ầm ầm cứ vang lên liên tục không ngừng.
Ở trung tâm thành, một đông một tây đang đánh nhau, khí thế ngút trời, mà người kéo đến xem cũng ùn ùn không ngớt, so với lúc truy đuổi Cô Lang càng náo nhiệt hơn.
Chủ yếu là vì, trong trận đại chiến này toàn là người có lai lịch lớn.
Hai vị thiếu thành chủ thành khác đang đánh nhau với con rể và con gái của thành chủ thành Thanh Phong, chỉ nghe thôi cũng đủ thấy hấp dẫn rồi.
"Người con rể này tìm được lúc nào vậy?"
Càng lúc càng có nhiều người chú ý đến Triệu Bân, thật đáng tiếc khi hắn lại đeo mặt nạ, đừng nói đến bọn họ, ngay cả Yên Thiên Phong cũng chưa được nhìn thấy gương mặt thật của Triệu Bân.
"Là người nhà nào vậy?"
Không ít người lẩm bẩm, nhìn lâu như vậy cũng không thể nhìn ra chút manh mối nào của Triệu Bân.
Đó là do Triệu Bân đã cố hết sức che giấu.
Nếu không phải như vậy, thì hắn cũng không đến nỗi bị Hán Triều đánh bẹp.
Hắn vô cùng thận trọng!
Nếu như hồ đồ bị cuốn vào tranh chấp, dốc hết sức mạnh ra bên ngoài, thì kẻ ngu cũng có thể nhìn ra thân phận của hắn, hắn chẳng những chẳng có lợi ích gì, mà Triệu gia cũng sẽ gặp chuyện phiền phức.
Bước ra khỏi cửa, phải cẩn thận thì mới có thể tồn tại lâu dài được.
Nói đến Yên Thiên Phong, ông ta cũng đã ra tới nơi, một bước bay lên nóc của tửu lầu cao nhất trong thành để theo dõi tình hình hai bên.
Ông ta là thành chủ mà cũng phải chăm chú theo dõi trận đấu, sự xuất hiện của ông ta đã khiến cho người trên phố bàn tán không ngớt, khiến cho trận đại chiến càng thêm đặc sắc.
"Cứ để mặc cho họ làm loạn thế này sao?"
Quản gia của thành chủ cũng đang ở đây, ho khan một tiếng, bởi vị trận đại chiến trong phủ thành chủ xem ra đã hỏng bét, chiến trường kéo ra tới tận ngoài phố, tạo nên cảnh hỗn loạn không dứt.
“Tự khắc sẽ có người bồi thường”, Yên Thiên Phong nhẹ giọng nói.
Xem đi! Chẳng có lão thành chủ nào mà không xảo quyệt gian trá.
Ông ta đang đợi đánh xong thì mới tính sổ.
Nếu như không thể hút sạch máu của thành Thương Lan và thành Xích Dương thì đó nào phải là Yên Thiên Phong nữa.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, một tia sáng chói mắt bỗng chiếu ra.
Vũ Văn Hạo đã bị đánh bại.
Đâu chỉ bị đánh bại, còn là bị đánh bại rất thê thảm, từ trên nóc nhà rơi bịch xuống.
Thanh Dao hạ thủ quá độc ác, nếu