“Lai lịch của con bé không như ngươi tưởng tượng đâu, ít hỏi thì hơn”.
Ông già mặc áo vải thô phất tay, nhìn sang bên ngoài và nói.
“So với cô bé đó thì ta tò mò về tiên cô áo tím hơn đấy?”
“Làm sao, ngươi gặp Tử Linh rồi à?”, ông già mặc áo vải thô nhướn mày hỏi.
“Từng tìm ta hỏi đường trên núi”.
“Từng cứu mạng ta trong mộ cổ”.
“Mộ cổ?”, ông già chau mày: “Ngươi đến mộ của vua Âm Nguyệt rồi à?”
“Lỡ vào nhầm”, Triệu Bân cười gượng.
“To gan thật đấy”, ông già mặc áo vải thô liếc mắt.
“Tiền bối Tử Linh là người canh mộ à?”
“Tổ tiên nhà đó từng đi theo vua Âm Nguyệt, từ ngày có lăng mộ thì việc canh mộ đã là thiên chức truyền đời.
Còn con nhóc bên ngoài coi như là đồ nhi của Tử Linh.
Vì trong gia tộc có biến động nên mới đưa đến thành Vong Cổ giao cho lão phu trông coi, nói trắng ra thì là đến tị nạn”.
“Đã hiểu”, Triệu Bân mỉm cười, tiếp tục viết công pháp.
“Mấy ngày không gặp mà đã là cảnh giới Chân Linh rồi, ta đánh giá thấp ngươi quá đấy”.
“Là sư phụ ta dạy dỗ tốt”.
Triệu Bân lại đem sư phụ ra làm lá chắn, thế là lại thấy ông già tặc lưỡi liên tục.
Đã bảo mà, tiền bối chọn đồ nhi sao có thể là vật trong ao được.
Viết xong công pháp thì Triệu Bân liền đi ra ngoài.
Cô nhóc Bạch Nhật Mộng vẫn ở đấy, đúng là nhóc ham tiền, chỉ có mấy chục lượng bạc mà đếm đi đếm lại, thần sắc lại còn chăm chú nữa chứ.
Hoặc có lẽ là cô bé thích đếm tiền sẵn.
“Tiểu muội muội, ta cho nhóc một nguyên bảo, nhóc truyền cho ta một bộ bí thuật được không?”
Triệu Bân cười híp mắt nói.
Nhìn hắn kiểu gì cũng giống một đại thúc lấy kẹo đường ra dụ dỗ bé gái.
Cô bé này có lai lịch không nhỏ, có thể là đại gia tộc lánh đời nào đó, chắc chắn sẽ có bí pháp.
Nếu cô bé chịu truyền thì hắn cũng vui lòng học.
Cạch!
Bạch Nhật Mộng chưa kịp đáp thì đã thấy cửa phòng mở rồi, không thấy ông già mặc áo vải thô đâu nhưng đã bị đạp một cái khiến hắn ngã từ trên tầng hai xuống.
Một đồng nguyên bảo mà dám đòi học bí pháp, mặt ngươi dày thật đấy!
“Cái lão già nhà ông, chờ đó cho ta”.
Triệu Bân đứng dậy chống eo, thầm nghĩ ngày nào đó mạnh lên sẽ ném một đống bùa nổ vào trong quần ông già kia, cho ông ta đoạn tử tuyệt tôn.
Về lại phòng, hắn khóa kín cửa lại.
Lúc này hắn mới lấy ra dấu ấn của Cô Lang dạ hành.
“Đồ chơi này có huyền cơ gì thật sao?”
Triệu Bân lật đi lật lại mãi, không bỏ qua chi tiết nào.
Trong lúc ấy hắn còn gõ mẫy cái, sau đó thì áp tai vào nghe.
Gõ mãi gõ mãi, hai mắt hắn hơi híp lại.
Nghe mãi nghe mãi, mắt hắn cũng trở nên sâu hơn.
Con dấu này đúng là có huyền cơ.
Bên trong dường như là rỗng, nếu đoán không nhầm thì con dấu có gì đó bên trong, nhưng hắn vẫn chưa đoán ra là cái gì.
Nghĩ vậy, hắn liền khẽ miết cho nó vỡ.
Đúng là con dấu rỗng thật, bên trong còn có một tờ giấy cuộn lại to cỡ ngón tay.
Hắn mở ra, phía trên có những đường ngang dọc, có lẽ là bản đồ.
Ánh mắt hắn sáng lên.
Đúng thật là thời đến cản không kịp.
Đây khả năng