Ù!
Mặc Đao chém xuống, chém đứt tượng Bồ Tát.
Có lẽ vì uy lực của đao quá mạnh nên sau khi chém tan tượng Bồ Tát thì vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục chém xuống, đến khi đao quang chỉ còn cách Bát Nhã ba tấc thì mới dừng lại.
Là Mặc Đao đã nương tay, nếu còn chém tiếp xuống thì nhất định Bát Nhã sẽ phải chết.
“Ta đã thua rồi!”, Bát Nhã tự cười giễu chính mình,
Câu nói hôm qua cô ta đã nói, hôm nay lại phải nói lại một lần nữa.
Mặc Đao lịch sự trả lời lại một câu rồi rút đao, xuống sàn đấu, hắn ta vẫn ít nói như vậy, ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, cố sức khôi phục lại chân nguyên đã tiêu hao, tiếp theo vẫn còn có trận chiến ác liệt hơn.
Ầy!
Bát Nhã than thở rồi cũng xuống sàn đấu.
Trận đấu đầu tiên của hôm nay cũng là trận đấu cuối cùng.
Cô ta là người đầu tiên bị loại, không còn cơ hội được thi vớt nữa.
“Đặc sắc!”
Bên dưới vang lên tiếng than đầy sợ hãi, đó là tiếng than thở cho Mặc Đao, cũng dành cho cả Bát Nhã.
Nữ tử Phật gia, dù vẫn chưa dùng đến lực chiến cao nhất nhưng vẫn phải sợ hãi về tư chất của bọn họ.
Bàn về Mặc Đao, chẳng có những thứ bí thuật hoa hòe màu mè gì, một thanh đao chém xuống, vô cùng mạnh mẽ.
“Có thể đánh lại tên đó không?”, Mục Thanh Hàn nhìn nhìn Triệu Bân.
“Cũng được”, Triệu Bân trả lời rất ngắn gọn, ngoài Sở Vô Sương ra thì ai lên cũng chẳng sao cả.
Câu cũng được đó khiến Mục Thanh Hàn ho khan.
Xem