Liễu Như Nguyệt khẽ quát lên, đôi mắt xinh đẹp bắn ra một luồng kiếm quang.
Triệu Bân vẫn không nhúc nhích, chân nguyên dâng lên giữa mi tâm, tạo thành một lá chắn nhỏ chống lại kiếm quang.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay hắn dồn lực khiến kiếm Thiên Linh run lên ông ông.
Liễu Như Nguyệt khẽ tên lên, cũng bị bị phản lực đẩy lùi về phía sau bình bịch.
Soạt!
Triệu Bân như một cái bóng lướt đến trước mặt, một chưởng như thanh đao từ trên trời giáng xuống.
Liễu Như Nguyệt thực hiện cấm pháp cố gắng tránh ném, vung kiếm lên chém ra kiếm khí nhưng chẳng thể làm gì được Triệu Bân, từng kiếm khí chém vào chân nguyên hộ thể của hắn nhưng chỉ ma sát tạo thành tia lửa lóe lên rồi biến mất.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau leng keng, đan xen, vang vọng trên đài chiến đấu, cũng vang vọng khắp hội trường, hai người như hai cái bóng không cách nào thấy rõ hình, mỗi lần đối đầu lại có tia lửa muôn màu muôn sắc lóe lên.
Không khó để nhận ra Liễu Như Nguyệt hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong.
Nhìn sang Triệu Bân, bình tĩnh điềm đạm, hoàn toàn không có chút vất vả nào.
“Rõ ràng là đè người ta ra đánh mà!”, Tô Vũ chậc chậc lưỡi.
“Đại Phật của Bát Nhã còn bị quật ngã nữa là thể Thiên Linh, chẳng là cái gì cả”, Kiếm Nam nói.
“Hắn vẫn chưa dùng hết sức”, Vô Niệm thì thào, yêu nghiệt có góc nhìn của yêu nghiệt, hắn ta có thể nhìn thấy rất rõ, chỉ không biết là bây giờ Triệu Bân đã dùng bao nhiêu phần sức mạnh thật sự rồi, hắn ta lặng lẽ cầu nguyện, mong là trận sau có thể đánh với Cơ Ngân, rất muốn biết được rốt cuộc Cơ Ngân mạnh đến mức nào.
“Tiểu tử giỏi thật”, lão Trần Huyền hít một hơi thật sâu.
“Ta đánh đấm rất khá”.
Những lời