Nếu đã không thể trốn được thì đành phải chống đỡ thôi.
Triệu Bân nói xong bèn siết chặt nắm đấm, chân nguyên bao quanh cả bàn tay, tất cả sức mạnh đều tập trung vào đó.
“Tên đó… Định dùng tay không để đỡ đòn hả trời!”
Thấy hắn như thế, đa số đệ tử ở đây đều đứng dậy theo bản năng.
Bấy giờ, cả các trưởng lão cũng phải nhíu mày, tay không đỡ đòn Cực Diệt Thiên Linh này, định tìm chết hay gì!
“Tới đi”.
Khi tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc thì Triệu Bân đi tới, một quyền nghịch thiên được đấm ra.
Răng rắc!
Âm thanh đó trong trẻo nhưng cũng đầy chấn động.
Là tiếng kiếm quang vỡ tan, một đấm của Cơ Ngân khiến nó vỡ nát.
Chưa hết, dư âm sức mạnh của nắm đấm còn bay thẳng lên trời khiến Liễu Như Nguyệt khiếp sợ không thôi, ập đến rất nhanh khiến cô ta không thể giữ vững thăng bằng, rơi xuống… Như con diều đứt dây.
Trong quá trình rơi xuống, vầng sáng bao quanh người dần tan biến, chân nguyên đã bị hao mòn hết, không còn sự huyền ảo đó nữa.
“Thế này quá là…”
Tất cả mọi người giật mình, nhìn Triệu Bân với ánh mắt khó tin.
Chỉ trong nháy mắt, Cơ Ngân trong ấn tượng của bọn họ đã thay đổi, bóng lưng ấy còn cao hơn cả bia đá, chói mắt đến lạ, tay không của hắn cứng rắn đến mức nào! Mà lại dùng một đấm đánh tan kiếm quang của Cực Diệt Thiên Linh? Sức mạnh đó đáng sợ đến mức nào, hắn thật sự là cảnh giới Chân Linh ư, nên biết rằng Liễu Như Nguyệt là cảnh giới Huyền Dương đấy!
“Một… Một đấm?”
Mục Thanh Hàn vẫn còn gọi tiểu sư đệ một giây trước thì bây giờ đang nuốt nước bọt thật mạnh, cô ta lo nghĩ quá nhiều, đánh giá thấp Cơ Ngân quá rồi, hắn quả là khủng bố!
Sự kinh ngạc của cô ta cũng là nỗi khiếp sợ của Vân Yên.
Khoảnh khắc Cực Diệt Thiên