Huyễn Mộng không hề bất ngờ chút nào, cả Ma Tử nhà cô ta cũng bị đánh thảm thương chứ đừng nói đến Liễu Như Nguyệt, vì Cơ Ngân quá nghịch thiên nên mới được Ma gia ưu ái và… Không tiếc tất cả mọi giá.
“Sư tỷ này trông lạ mặt quá nhỉ!”
Kiếm Nam hất tóc, ý là: Ta cực kỳ tuấn tú.
Huyễn Mộng liếc mắt nhìn.
Sau đó, Kiếm Nam lập tức nằm sấp xuống ngủ, vì trúng phải ảo thuật của Huyễn Mộng.
Chẳng mấy khi có cơ hội tốt thế này, bọn Tô Vũ giở trò, tiện thể kiếm chác chút bảo bối.
Cũng may hôm nay Chiêu Tuyết không đến, không thì chắc đã nổi cơn tam bành rồi.
“Người có thể khiến Ma Tử phải kiêng dè quả nhiên không hề tầm thường”, Huyễn Mộng nhìn quanh, sau đó dừng lại ở Sở Vô Sương, năm loại thuộc tính bẩm sinh, ngàn vạn năm chỉ có một người như thế!
Ma Tử có nói hắn ta không thể đánh lại Sở Vô Sương.
Chuyển tầm mắt, Huyễn Mộng lại nhìn Triệu Bân, không biết là người này có đánh lại không nhỉ.
Theo cô ta nghĩ, có lẽ cũng không nổi.
“Những người chiến đấu lên đài bốc thăm”.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu hội trường mới vang lên tiếng quát lớn của Ngô Huyền Thông.
Hội trường ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, một đám chắp tay ngồi thẳng dậy, bình tĩnh chờ, lặng lẽ chờ đợi màn kịch hay bắt đầu.
Năm người cùng đứng dậy, từng bước lên đài.
Sở Vô Sương đến nhanh mà đi lại càng nhanh, vung tay bốc một miếng ngọc bài, vẫn không hề nhìn, tiện tay treo lên tường, lướt đi