Lúc này mọi người đều nhìn cô ta với ánh mắt thương cảm.
Tại sao lại thế?
Sở Vô Sương… có lẽ là đệ tử nữ đầu tiên bị Cơ Ngân đánh ngã.
Đây là lần đầu tiên, còn là kiệt tác của Cơ Ngân
Cách đó không xa, Triệu Bân bò dậy, hắn cũng lảo đảo, cú va chạm của đòn tấn công này khiến hắn vừa thảm vừa khổ.
Sở Vô Sương suýt ngất, hắn cũng choáng váng.
Hắn ôm trán lảo đảo mấy bước… mới đứng vững.
“Cơ Ngân, ngươi…”
Sở Vô Sương thở hổn hà hổn hển, ánh mắt nhìn Triệu Bân rực lửa, gương mặt lạnh lùng cũng đỏ bừng, không biết là do ngượng hay bị ngã choáng váng nữa, dù sao thì cũng rất mất mặt.
Đã lớn thế rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta cảm xấu hổ như thế.
“Vẫn nên lùi ra sau ngồi đi”.
Đám người Tô Vũ ho khan một trận, đều dịch về phía chỗ ngồi.
Người họ Sở đó bị quật một trận, chắc máu nóng sắp dâng lên rồi.
Nếu cô ta mà phát điên thì không phải chuyện đùa nữa, cô ta có thể sẽ hất tung cả võ đài luôn ấy chứ.
Tóm lại, đứng càng xa đài chiến đấu càng tốt, đỡ bị sóng dư âm đánh trúng.
Ầm!
Họ vừa đi thì Sở Vô Sương cũng phát điên, một chân đạp nát võ đài, sau đó lao đến chỗ Triệu Bân, uy lực một chưởng này của cô ta mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Phụ nữ mà nổi giận vẫn rất đáng sợ đó!
Xoẹt!
Triệu Bân lại chui xuống đất
Thế nhưng lần này