Nên biết rằng, Cơ Ngân chỉ mới đến cảnh giới Chân Linh.
Còn Sở Vô Sương lại là cảnh giới Huyền Dương hàng thật giá thật.
Cảnh giới có sự chênh lệch, nếu hai người cùng cấp thì e là Sở Vô Sương đã bị đánh bại.
Trong lúc suy nghĩ thì Triệu Bân đã đáp xuống đất.
Đại chiến đấu xui xẻo, bị hắn va xuống thành cả cái hố to.
Cát đá bay tứ tung, mỗi một viên đá hạt cát bat lên đều nhuộm đẫm máu của hắn, trông rợn cả người.
Tất cả mọi người đều im lặng, mấy phút trôi qua vẫn không có một âm thanh nào vang lên.
Sở Vô Sương là người đầu tiên đứng dậy, cùng với Vô Song Kiếm nhuộm máu, thất tha thất thểu.
“Đây là lần đầu tiên thấy ngươi bị đánh thảm đến thế này”.
Nguyệt Linh thì thào, giật mình đến nỗi phải mím môi, khiếp sợ Cơ Ngân.
Cảnh giới Chân Linh nho nhỏ lại có thể đánh Sở Vô Sương ra nông nỗi này, dù thua cũng là một thế hệ anh tài kỳ tích.
“Đã phân thắng bại”, Ngô Huyền Thông lẩm bẩm.
“Sở Vô Sương… Thắng rồi”, dưới đài có rất nhiều người lên tiếng.
“Ta… Vẫn chưa thua mà”.
Kịch bản vả mặt luôn đến quá nhanh khiến con người ta không kịp trở tay.
Cũng trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân từ dưới hố bước ra, cả người đầy máu, bước chân lảo đảo.
“Kia…”
Thấy thế, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hốt.
Nói Cơ Ngân là con gián thì uất ức cho hắn quá, nói hắn là cả nhà gián thì hợp lý hơn, chịu đòn rất khá.
“Ngươi…”
Sở Vô Sương chợt hoảng hốt, lùi từng bước về phía sau.
Sau khi lùi lại, nỗi khiếp sợ chợt dâng lên từ tận linh hồn, tiểu võ tu này… Không thể đánh được ư?
“Trận chiến… Chỉ mới bắt đầu thôi”.
Triệu Bân cũng rất mạnh, cố gắng giữ vững cơ thể.
Vẫn chưa hết mà? Hắn vẫn còn quân bài tẩy chưa lật nữa mà? Làm sao mà nhận thua cho được.
“Cùng cấp… Ta sẵn sàng công nhận ngươi