Chủ yếu cũng bởi vì lý do của hắn khá hợp lý.
Hơn nữa, hai người phụ nữ trước mặt cũng tin tưởng hắn.
“Còn đan hải thì sao?”, Linh Lung lại nhìn hắn không chớp mắt hỏi: “Tại sao ngươi có đan hải?”
“Chuyện này… nói ra thì rất dài”, Triệu Bân làm ra vẻ thâm trầm nói, hắn vẫn đứng thẳng tắp như tre như trúc, ngước mặt nhìn lên bầu trời, bộ dáng phối hợp hoàn hảo với mây mù lượn lờ nơi đây khiến cho người ta cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Sau khi làm xong hết các động tác tỏ ra mình là người hết sức chính trực đang nhớ về quá khứ thăng trầm thì hắn mới tiếp tục mở miệng nói: “Lúc nhỏ đệ tử rất nghịch ngợm, năm bốn tuổi vào rừng ăn phải một loại quả kỳ lạ rồi ngất đi, sau khi tỉnh lại liền có thể mở ra đan hải”.
“Thiên lôi thì sao?”
“Khi đệ tử lên năm tuổi…”
“Bí pháp tái sinh là do ai truyền cho ngươi?”
“Khi đệ tử lên sáu tuổi…”
“Kiếm pháp của ngươi học được từ đâu?”
“Khi đệ tử lên bảy tuổi…”
Những đoạn đối thoại này thật quá ly kỳ.
Mỗi khi Linh Lung đặt một câu hỏi thì Triệu Bân đều sẽ hết sức nghiêm túc kể cho cô ta nghe một câu chuyện xưa.
Đừng nói tới Linh Lung, ngay cả Vân Yên cũng đã quắc mắt lên.
Không nghe không biết, vừa nghe kể thì đã muốn nhảy dựng lên vì kinh ngạc, những gì mà ngươi trải qua thật đúng là… con mợ nó quá ly kỳ, trên đời này làm gì có nhiều cơ hội tốt đến như vậy, làm gì có nhiều cơ duyên kỳ ảo đến như vậy, thế mà lại có thể hội tụ hết trên người của ngươi?
Từ ba tuổi nói đến hơn mười tuổi.
Dường như ngươi không hề đi tìm may mắn mà vẫn có thể tình cờ gặp được may mắn!
Cũng không đúng, cái này hoàn toàn không phải là ngươi tình cờ gặp được may mắn, mà may mắn đã tự vác xác đến gặp ngươi