“Đệ tử nội môn?”, Triệu Bân thầm nói.
Chính vì thế nên hắn mới ngạc nhiên.
Đệ tử nội môn mà mới năm sáu tuổi, như thế thì quá ư là khủng bố!
Hắn nhìn thoáng qua, đứa bé mắt vàng này quả thật chỉ mới năm sáu tuổi.
“Nghe nói ngươi đánh bại được Sở Vô Sương”.
Đứa bé mắt vàng cười rất tươi, nhưng trong lời nói lại mang theo ma lực mê hoặc lòng người.
Nghe thế Triệu Bân cũng không khỏi ngây ngẩn, một câu mà lại có uy lực đến thế.
“Là ta”.
“Nói thế nghĩa là… ngươi đánh nhau rất khá?”, đứa bé mắt vàng cử động cổ tay.
“Cũng tạm!”, Triệu Bân tùy ý nhún vai.
“Trùng hợp ghê, ta cũng đánh rất giỏi”.
Đứa bé mắt vàng cười, sau đó tiến lên một bước, đấm ra một quyền.
Đòn tấn công này của nó thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng lại mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp.
Triệu Bân là người cảm nhận được rõ ràng nhất, hắn cảm thấy trước mặt có… có một đại dương mênh mông vô tận cuộn trào về phía hắn.
Gào!
Không hề nghĩ nhiều, hắn xuất ra một đòn Uy Long.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm vào nhau rồi nổ tung.
Ngoài ra còn một quầng sáng bao phủ bên ngoài, cây cối xung quanh đều bị quật ngã.
Nhìn vào tình thế trận chiến:
Đứa bé mắt vàng không hề nhúc nhích.
Mà tình trạng của Triệu Bân ở đối diện lại không được ổn lắm, chân hắn lùi lại một bước, lòng bàn tay đã tóe máu, da thịt bị nổ tung có thể nhìn thấy xương lòi ra ngoài, vết thương còn đang chảy máu.
“Mạnh thế à?”, Triệu Bân thầm kinh ngạc.
Nếu phải đánh giá về đòn tấn công này thì hắn đã thua rồi.
Phải biết là bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Huyền Dương, sức mạnh