Không biết tên to tướng đó bị ai đánh, bây giờ đang được treo lủng lẳng trên cái cây bên sườn núi.
Hiện tại đang lắc lư qua lại theo từng cơn gió.
“Chuyện gì thế này”, Triệu Bân cũng ngước mắt lên, Man Đằng bị đánh khá thảm ha!
“Sau này có nói gì với tên đó thì tốt nhất nên nói dễ hiểu một chút”, Kiếm Nam bùi ngùi nói, sau khi rót một ngụm rượu lại bổ sung tiếp câu sau: “Hắn… Đầu óc không được tốt lắm”.
“Tệ đến mức nào”, Triệu Bân tùy ý hỏi.
“Hắn hỏi ta cách để cưa cẩm con gái nhà người ta, thì ta bảo là cứ liều mạng tấn công mãi không tha”.
“Liều mạng tấn công, ừm… Không sai tí nào”, Triệu Bân tiện tay xách ra bầu rượu.
“Đúng là không vấn đề gì, ba ngày hắn đi đánh con người ta tám trận”.
“Thế…”
Khóe miệng Triệu Bân giật giật, lại nhìn sang Man Đằng theo bản năng.
Tên đó, không phải là đầu óc không được tốt, phải nói là một thằng ngu hàng thật giá thật!
Khóe miệng Thanh Dao cũng run rẩy, bất giác nhìn Man Đằng thêm mấy lần.
Đánh nữ nhân… Ngươi cũng ra tay được!
“Chắc sư muội đó vẫn còn nằm trên giường dưỡng thương đấy nhỉ?”, Kiếm Nam hít một hơi thật sâu, giọng nói đầy ẩn ý: “Chủ nhân đỉnh Vũ Hoa đã nổi trận lôi đình, đánh cho tên này một trận, đánh xong bèn treo hắn lên đây, đến nay sư phụ hắn vẫn chưa dám muối mặt đến đây nhận người về”.
“Nhìn, nhìn cái mốc xì ấy, thả lão tử xuống”, Man Đằng gào lên nói.
“Treo đó ổn, treo đó an toàn”, mọi người cùng đáp, nhất trí đến lạ.
Thả xuống cho ngươi đi đánh con gái nhà người ta nữa