Người áo đen lùi lại từng bước, sắc mặt đáng sợ, trắng bệch vô cùng.
Đến cuối, gã mới khai ra kẻ chủ mưu đứng sau, mong Triệu Bân có thể tha mạng cho mình.
“Quả nhiên không thể lấy không ba ngàn lượng mà”.
Nghe đến cái tên Liễu Sĩ Nguyên này thì Triệu Bân bèn than thở, rõ ràng là biết kẻ này.
Còn ai ngoài quản gia của Liễu gia nữa chứ, cũng chính là đàn em đắc lực của Liễu Thương Không.
Tối qua hắn vừa đào mất ba ngàn lượng xong, hôm nay đã phái người đến ám sát rồi, lại còn là cảnh giới Chân Linh tầng sáu nữa chứ.
Nhưng không biết là Liễu Thương Không có biết chuyện này không.
Nhưng hắn nghĩ chắc chắn Liễu Thương Không có khả năng làm ra chuyện này.
Gì mà con rể hay thiếu gia gì đó, chẳng ai quan tâm, mà cũng chẳng đáng tiền bằng thể diện của bản thân.
Tiếc là đối phương đã xem nhẹ hắn quá.
Người áo đen lúc này lui lại rồi quay người chạy, nhìn bóng dáng đến là lảo đảo.
“Được hôm trăng không sáng, đúng là thời cơ để giết người”.
Triệu Bân lẩm bẩm, vung kiễm tiễn gã kia về quê hương.
Xong việc, hắn mới lục tìm chiến lợi phẩm.
Đây cũng là một món nghề đấy.
Triệu thiếu gia cực kỳ điêu luyện, lần mò trên người của người áo đen một lúc, có vàng bạc trang sức gì, cầm được cái gì thì cầm đi hết.
Ngoài tiền tài ra thì còn một cuộn sách cổ.
Đó là thuật ngự kiếm mà người áo đen luôn mang theo bên mình.
“Giờ nó là của ta”.
Triệu Bân cười không chút khách sáo.
Hắn rất hứng thú với phép khống chế kiếm.
Soạt!
Trong lúc ấy, bỗng có tiếng động vang lên, là một mũi tên đen tuyền rơi từ trên trời xuống.
“Còn nữa hả?”
Triệu Bân lùi về sau và nhìn lên trời.
Đập vào mắt hắn là một con chim.
Nói chính xác là một con chim lớn, đen vô cùng đen, sải cánh ra dài những ba trượng.
Trên lưng nó là một thanh niên áo tím.
Cách đó một khoảng xa còn có thể thấy vết sẹo trên trán hắn ta.
Tên này một tay cầm tên, một tay cầm cung, chính là người bắn ra mũi tên vừa rồi.
Cũng may Triệu Bân trốn kịp, nếu không thì đã bị bắn chết rồi.
“Chắc không phải cùng một nhóm đâu”.
Triệu Bân lẩm bẩm, giết một kẻ vô dụng như hắn thì cần gì đến cảnh giới Chân Linh, một cảnh giới Ngưng Nguyên là đủ rồi kìa.
Có lẽ Liễu Sĩ Nguyên cho rằng lão ta phái một tên cảnh giới Chân Linh tầng sáu đi giết Triệu Bân là đã như cầm dao mổ trâu giết gà rồi, cho nên sẽ không phái ra một sát thủ nào khác nữa đâu.
Thế thì thú vị rồi đây.
Mãi mới được ra ngoài, sao mà nhiều người muốn giết hắn thế này.
Soạt! Soạt! Soạt!
Thanh niên áo tím lại căng cung lên, mũi tên lóe sáng lên rồi bay từ trên trời xuống, hóa thành một làn mưa tên.
Chỉ bắn ra một mũi tên mà lại biến hóa được thành bí thuật quần công.
Keng!
Triệu Bân vung kiếm liên tục, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngừng.
Lần đầu còn chưa quét xong mà cơn sóng thứ hai đã tới.
Một làn mưa tên lại phủ đầy trời.
“Xuống dưới cho ta!”
Triệu Bân hừ lạnh, một kiếm bổ thẳng lên trời.
Ừm, nhưng không trúng.
Con chim kia bay cao quá, vượt qua cả phạm vi tấn công của hắn.
Thế này thì gay thật.
Đối phương ở trên, hắn ở dưới, thì có khác nào cái bia di động đâu!
“Đổi nơi khác thôi”, Triệu Bân xoay người chạy vào rừng.
Thanh niên áo tím cũng kính nghiệp lắm, đuổi theo hắn không ngừng, nhưng cũng chẳng chịu xuống đất mà cứ đứng trên lưng con chim kia bắn tên xuống chỗ Triệu Bân.
Mưa tên đầy trời như thế, rồi cũng sẽ có mũi trúng ngươi thôi, cuối cùng vẫn là ngươi chết!
Vì mưa