“Vâng”, Lăng Phi nhanh chóng đứng dậy đi tìm Cơ Ngân.
Khi Triệu Bân bước ra khỏi cửa thì vẫn cảm thấy hai chân mềm nhũn, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Thân thể bị đá một cước cũng không vấn đề gì, nhưng ý thức bị đá một cước thì khó chịu vô cùng, đầu của hắn nãy giờ vẫn ông ông đau nhức, không biết tại sao Nguyệt Thần lại đá mình.
Nhưng hắn cũng không định hỏi, bởi vì kiểu gì cô ta cũng sẽ nói bị đá cũng là một loại tu hành, trước giờ Nguyệt Thần đánh người cũng không hề có lý do.
Đúng lúc đó lại có người lên núi.
Người đó chính là Thanh Dao, sau khi nhận thưởng cô ấy liền lên thẳng đỉnh Tử Trúc, cô ấy muốn xem Liễu Tâm Như có thể tỉnh lại không, nhìn thấy cảnh này thì cô ấy không khỏi sững sờ, trạng thái của Triệu Bân có vẻ như không được lắm.
“Vừa rồi… ta đụng trúng một con heo nái”, lời giải thích của Triệu Bân hết sức thú vị.
“Heo… nái?”
Cô gái này lại thật sự tin vào điều đó, bất giác nhìn xung quanh.
Có một con heo trên đỉnh Tử Trúc sao?
Không tìm thấy con heo nái, nhưng đã thấy Triệu Bân ngã xuống.
Gạo có thể vo loạn, nhưng lời không thể nói loạn được.
Một câu đụng phải heo nái của hắn lại khiến cho hắn bị đá thêm một cú.
Một cước này cũng thật là nặng, cước đầu tiên chỉ khiến cho hắn cảm thấy choáng váng, cước này liền khiến cho hắn không thể đứng lên nổi.
Thanh Dao vội vàng bước tới đỡ lấy hắn.
Cái này không phải là đụng phải heo nái, xem như là đi đường đụng phải vách tường đi!
“Không sao”, Triệu Bân nhe răng trợn mắt, trong mắt đã bay đầy sao vàng.
“Thê tử của ngươi…”
“Vẫn đang ngủ sâu”.
“Đan Tỉnh Thần không có hiệu quả sao?”, Thanh Dao