Chẳng lẽ huyết mạch của Liễu Tâm Như có liên quan đến Phật gia?
Hai mắt Triệu Bân sáng ngời, thuận tiện còn liếc nhìn vào trong ý thức.
Nguyệt Thần chỉ quan tâm đến việc sửa mặt trăng mà không để ý đến hắn, huyết mạch của Liễu Tâm Như không liên quan gì đến Phật gia, sở dĩ phải có hoa Bồ Đề là bởi vì trong hoa Bồ Đề có ẩn chứa lực niết bàn, lực niết bàn này sẽ hỗ trợ cho Liễu Tâm Như lột xác.
Tất nhiên, mặc dù có lực niết bàn nhưng cũng không chắc chắn sẽ thành công.
Lại nói, mọi việc đều phụ thuộc vào bản thân Liễu Tâm Như, dù sao cũng là niết bàn của chính mình, ngoại lực cũng chỉ giống như đan dược, cho dù là hoa Bồ Đề cũng không có ích lợi gì lớn.
“Đa tạ”.
Triệu Bân để lại một câu rồi tiêu sái rời đi.
Trước khi đi, hắn cũng không quên đặt Hàn Tuyết lại vị trí cũ.
“Thật là một kẻ kỳ quái”, ánh mắt của ai cũng đều nhìn hắn như nhìn quái nhân.
“Đúng rồi, đất Phật ở đâu?”, Triệu Bân quay đầu lại hỏi Sở Vô Sương.
“Ta không biết”, Sở Vô Sương nhẹ lắc đầu.
“Đa tạ”.
Triệu Bân không hỏi nữa, chuyện của Phật gia hỏi Bát Nhã là thích hợp nhất.
Hắn quay lại bàn của Tô Vũ và Kiếm Nam.
Mấy người này đang rất chuyên tâm theo dõi Man Đằng, sợ mất dấu hắn ta.
“Nghe nói ngươi được thưởng một bộ công pháp cấp thiên hả”, Kiếm Nam chậm rãi nói.
Triệu Bân cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần.
Kiếm Nam không nói thì hắn cũng quên mất mình có một bộ công pháp cấp thiên còn chưa kịp xem.
Sau khi nhấp một ngụm rượu, hắn lấy ra bộ công pháp đó.
Thấy vậy, các đệ tử và trưởng lão xung quanh đều nhìn nghiêng, ánh mắt lóe lên.
Đó là công pháp cấp thiên đó! Cả triều Long Đại Hạ tìm khắp cũng không ra được