Tùm!
Bọt nước tóe lên, Triệu Bân lại vồ vào khoảng không.
Ý cảnh kia linh hoạt hơn cả cá, chủ yếu là vì không nhìn thấy, chỉ có thể bắt nó dựa vào cảm giác, thỉnh thoảng biến mất tăm mất tích, thỉnh thoảng hiện ra, dường như có linh trí cực cao, đang chơi trò trốn tìm cùng hắn.
“Không bắt được mày thì ông đây theo họ của mày luôn”.
Triệu Bân mắng thầm hết lần này đến lần khác, cứ liên tục đuổi bắt.
Từ đằng xa, một bóng dáng thướt tha đứng thẳng trên cầu vòm, nhắm chặt đôi mắt đẹp, chắc hẳn đang tìm kiếm ý cảnh nào đó trên cầu, tĩnh tâm cảm ngộ, khiến người đi ngang qua cũng không dám làm phiền.
Người này là Sở Vô Sương.
Bởi vì Triệu Bân cứ liên tục vồ tới khiến cô ta bị giật mình.
Nói thật lòng, thần sắc của cô ta có vẻ không vui, vốn đang ngộ đạo mà tâm cảnh bị quấy rầy.
Thế nhưng, khi thấy người đó là Triệu Bân, cô ta không khỏi nhíu mày.
“Đi đâu hả!”
“Chạy, mày cứ chạy tiếp đi!”
“Được, đúng là thua mày luôn”.
Những lời mắng chửi của Triệu Bân liên tục vang lên, chỉ chăm chú đuổi theo ý cảnh, nghiễm nhiên không nhìn thấy Sở Vô Sương.
Sở Vô Sương bước lên phía trước, thoáng cúi người ngả vào lan can của cầu vòm, nhìn xuống bên dưới.
Dòng nước sông trong veo, liếc mắt là nhìn thấy đáy, đến cả cá còn chẳng có mấy con, tên này bắt gì ở đó? Không ít đệ tử trèo lên cầu vòm, túm túm nhìn hắn nhào tới nhào lui.
Bắt con cá thôi cũng gây ra động tĩnh lớn thế này, chắc chẳng còn ai khác nữa.
“Phong ấn cho ta!”
Một tiếng quát lớn cực kỳ bá đạo.
Chính là tên