Thời khắc quan trọng thì phải nhất trí đối ngoại chứ! Cứ giải quyết chuyện này đã rồi hẵng nói.
“Ngụy Trượng… Có chuyện đó không”, Vân Yên ra khỏi đình hóng mát.
“Ta… Chỉ là hành động vô ý mà thôi”, Ngụy Trượng có vẻ lúng túng lắm.
“Thế thì bị đánh là đáng đời còn gì”, Vân Yên không hề nói úp nói mở.
Hành động vô ý? Tưởng lão nương đây là kẻ ngu à? Có cố ý hay không… Bản thân mình không biết ư?
“Không nói nhiều, giao bảo bối ra đây” trưởng lão Mộ Dung giơ tay, tức tối dữ dằn lắm.
Bịch!
Vân Yên không nói nhiều lời vô nghĩa, ném một cây đao ra: “Nào… Lại chém hắn đi!”
Những lời đó vừa được thốt ra, trưởng lão Mộ Dung cũng cuống tay cuống chân, ông ta đâu có dám! To gan đụng vào tử xem, lát nữa Dương Huyền Tông sẽ đến mời ông ta đi uống trà, còn uống thế nào thì cũng khó nói.
“Giao bảo bối ra, chuyện này xem như bỏ”, trưởng lão Mộ Dung nói.
“Đòi tiền không có, mạng có một cái”, Vân Yên đáp, cực kỳ nhanh gọn lẹ dứt khoát.
“Cô…”, trưởng lão Mộ Dung bị cô ta làm nghẹn họng.
“Chờ đó cho ta”, ông ta hơi rén nên vung tay áo bỏ đi.
Đi đâu ấy hả, tất nhiên là Giới Luật Đường tìm người để giải quyết vấn đề rồi, hôm nay Vân Yên tức tối lắm, muốn tìm người để trút cơn tức, cả chữ gia hỏa cũng đã nói ra rồi, thế nên… Không thể đứng đây lên mặt được.
Người đã đi rồi, nhưng chuyện này lại không thể để yên.
Đi ngang qua Triệu Bân, Vân Yên lại muốn đánh cho một trận.
Cũng may Lăng Phi cũng khá là hiểu chuyện, cười hơ hớ kéo sư phụ đi, không thể tiếp tục đánh