Trạng thái của Vân Yên tồi tệ đến cùng cực, mái tóc đen của cô ta đang nhanh chóng trôi mất màu sắc vốn có của nó bằng tốc độ mà mắt thường thấy được, giống như nhuộm một lớp màu trắng vậy, từng lọn từng lọn biến thành tuyết.
“Kỳ dị quá đi mất!”, Triệu Bân lại nhíu mày sâu thêm.
Trên mi tâm của Vân Yên đã hiện ra một hoa văn cổ xưa, chắc hẳn là hoa văn của công pháp mộng chi, dù cho hoa văn đó huyền ảo tới cỡ nào cũng không che giấu được vẻ đau đớn của Vân Yên.
Chắc hẳn cô ta cũng muốn tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhưng không tỉnh nổi.
Trong lúc hiện thực và hư ảo va chạm với nhau, cô ta dần đánh mất chính mình.
Đợi khi hoa văn hoàn toàn hiện ra, hơi thở của Vân Yên không còn ở đỉnh cao Địa Tạng nữa, mà là cảnh giới Chuẩn Thiên hàng xịn.
Triệu Bân cảm nhận rất rõ ràng, Mục Thanh Hàn và Xích Yên cũng nhìn rất rõ.
“Thế này… cũng được à?”, Triệu Bân mờ mịt.
Chưa từng gặp hiện tượng lạ như vậy khi tấn cấp, mới thế đã thành Chuẩn Thiên rồi? Đột phá trong mơ à?
Chuyện gì thế này chứ.
Theo lời của Nguyệt Thần thì đây là chuyện nhỏ thôi.
Người tu mộng đạo, nếu “ăn gian” bậc thầy thì trời xanh cũng không cản nổi.
Hể?
Chỉ bởi vì liếc nhìn thêm một lần, Nguyệt Thần đột ngột ơ lên một tiếng.
Không hiểu vì sao, lúc này nhìn Vân Yên lại thấy quen mắt.
“Thú vị đấy!”, Nguyệt Thần bỗng cười.
Cõi phàm này thú vị hơn tưởng tượng của cô ta rất nhiều.
Không biết từ bao giờ, tiếng loảng xoảng của xích sắt đã ngừng.
Trong phòng cũng không còn vọng ra tiếng rên khe khẽ của Vân Yên nữa, chắc hẳn cô ta đã ngủ rất bình yên.
“Sao lại quay về rồi?”, Triệu Bân có vẻ không hiểu.
“Quay về” mà hắn nhắc tới là mái