Sự giày vò đó tạo thành mệt mỏi đến tận sâu trong tâm hồn.
Triệu Bân thì lại mệt mỏi cả võ hồn, đến một giới hạn nhất định, nó lại càng đau, suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ, ánh mắt cũng hiện đầy tơ máu, nếu cứ tiếp tục thế này, hai người họ sẽ bị tổn hại căn cơ.
“Nuốt nó đi”.
Lão đạo Âu Dương vung tay lên, một viên đan dược màu tím bay ra.
Triệu Bân tiện tay nhận lấy, hắn biết viên đan dược này, là đan tam vân hồn phách, dùng để bổ sung tinh thần.
Tất nhiên cũng có thể tẩm bổ cho Võ Hồn.
Nuốt vào miệng, cảm nhận được sự lạnh lẽo, võ hồn mỏi mệt thoải mái hơn nhiều.
Lão đạo Âu Dương cũng nuốt một viên, búa lôi điện gõ xuống ngày càng mạnh mẽ: “Chịu không nổi thì cứ nói”.
“Cũng ổn”, Triệu Bân nói xong lại đứng vững chân hơn.
Luyện khí cũng như luyện đan vậy, kị nhất là bỏ dở giữa chừng.
Bây giờ mà dừng tay lại, có lẽ đao vàng sẽ không vỡ hoặc nổ tung, nhưng chắc chắn phẩm chất sẽ giảm đi rất nhiều, đều là luyện khí sư, lão đạo Âu Dương biết, tất nhiên hắn cũng biết, bắt người tay ngắn, dù thế nào cũng phải cố gắng đến cùng, nguyên liệu luyện khí rất khó tìm, cũng không thể lãng phí được, phải luyện đến mức tốt nhất.
Lão đạo Âu Dương cười hiền, không nói nửa lời.
Tiếp theo đây, họ không thể phân tâm.
Tuy là cùng nhau luyện khí nhưng áp lực mà lão ta phải chịu mạnh mẽ hơn Triệu Bân rất nhiều, mỗi một búa đánh xuống tinh thần lại đau nhức, dù thứ bị đập là đao vàng nhưng chẳng khác gì đập thẳng vào tinh thần lão ta.
Ưm…!
Trong một khoảnh khắc, Triệu Bân rên lên một tiếng.
Nếu nói là không có áp lực thì hẳn là giả.
Lão đạo Âu Dương đập một nhát, võ hồn hắn sẽ run lên một hồi.
May là võ hồn,