“Tiểu tử nhà ngươi cũng không ngốc nhỉ!”
Lão đạo Âu Dương xót ruột chết đi được, thời gian trôi qua rất lâu nhưng lão ta vẫn không nỡ dùng đến nó.
Triệu Bân cũng mặc kệ, cầm lấy nhét vào chiếc nhẫn ma, ta nói lời giữ lời.
“Hẹn gặp lại”.
Triệu Bân cười ha hả, chắp tay đi vội ra khỏi địa cung, sợ lão già này đổi ý.
Trên thực tế, lão đạo Âu Dương thật sự muốn đổi ý, đang ôm ngực lăn lộn mè nheo bên kia kìa?
Khi Triệu Bân trở lại đỉnh Tử Trúc thì mùi cơm thơm đã tỏa ra bốn phía.
Hắn cũng không khách khí, vừa ngồi vào bàn đã gục mặt ăn lấy ăn để.
Luyện khí 3 ngày 3 đêm không ăn không uống đã khiến cho hắn đói đến điên người.
Mặc dù võ tu có thể nhịn ăn vài ngày không sao, nhưng thời gian lâu quá cũng không được.
“Đến đây, cầm lấy”.
Lăng Phi mỉm cười, bí mật đưa cho Triệu Bân một túi đồ.
Trên cái túi nhỏ có khắc 4 chữ ngoằn ngoèo: bổ thận tráng dương.
Trùng hợp là cả ba mỹ nữ ở đây đều nhìn thấy nó.
Triệu Bân còn chưa kịp ăn tiếp thì đã bắt gặp ba ánh mắt không mấy thân thiện.
Triệu công tử cũng hành động hết sức đơn giản gọn gàng, hắn mở miệng Lăng Phi ra rồi nhét tất cả vào trong.
Tráng dương… tráng dương con khỉ khô, thận của ông đây rất tốt.
“Cơ Ngân ở đây đúng không?”
Trong lúc mọi người đang bị chọc cười thì lại nghe thấy một tiếng gọi.
Triệu Bân liếc mắt nhìn thấy một thân ảnh vạm vỡ bước tới, đó là một người đàn ông trung niên mặc áo đen.
“Người của Sở gia”, Vân Yên nhìn thoáng qua liền nhận ra, đây là người trước đây cô ta từng gặp ở Sở gia.
“Ở đây”, Triệu Bân đã đứng dậy, quét mắt nhìn người đàn ông mặc áo đen từ trên xuống dưới, hắn