Cảnh tượng trong cửa hàng y phục lúc này đúng là rất ấm áp.
Huyễn Mộng lúc này dường như đã biến thành một người vợ mới đang chuyên tâm lựa chọn y phục cho chồng của mình, hơn nữa còn lựa chọn hết sức cẩn thận, nhận xét cũng hợp lý rõ ràng, đáng tin cậy hơn người nào đó rất nhiều.
Đế Đô ban đêm còn phồn hoa náo nhiệt hơn cả ban ngày.
Trên cầu có rất nhiều nam thanh nữ tú đang hò hẹn dưới ánh trăng.
Trên phố vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại, hầu như trên mỗi một tòa lầu các và mỗi một cửa hàng đều có treo đèn lồng đỏ rực, trên đỉnh của các tòa lầu các còn có tinh thạch tỏa sáng trong bóng tối, dưới phố thì tiếng rao hàng vẫn vang lên đều đều không ngớt.
Triệu Bân đang đi trên đường thì thấy vệ binh đang vác đao đi tuần tra.
Đây chỉ là nhóm vệ binh được bố trí bên ngoài, trên phố không biết còn có bao nhiêu vệ binh đang mặc thường phục âm thầm đi tuần tra.
Khi hắn sửa sang lại bản thân thì hắn đã ở ngay phía trước một tòa phủ đệ.
Đây là tòa phủ đệ bề thế của Sở gia, trước cửa có hơn chục bậc thềm đá cao, hai bên cửa còn có đặt hai con sư tử đá rất lớn được chạm khắc bằng loại đá đặc biệt, chạm khắc sống động như thật.
Nhìn lên bảng hiệu có thể thấy hai chữ Sở gia được khắc hết sức cứng cáp, tự mang theo uy thế mạnh mẽ của người khắc nên nó.
“Dừng lại!”, Triệu Bân vừa bước tới mấy bước thì đã nghe vệ binh quát lớn.
“Ta tới để dự tiệc”, Triệu Bân mỉm cười nói.
“Dự tiệc? Ngươi sao?”, vệ binh trước mặt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt và nghi hoặc.
Triệu Bân cũng lười nói tiếp, nhanh chóng lấy ra tấm thiệp mời.
Vệ binh nhận lấy nó.
Vừa nhìn thấy tên trên tấm thiệp thì tên vệ binh kia liền bất giác nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Nếu như hắn ta đọc không lầm thì tấm thiệp này chính là do lão tổ Sở gia đích thân đề bút mời khách, đây cũng chính là lần đầu tiên từ trước đến nay.
“Ngươi chính là… Cơ Ngân?”
“Là ta”.
“Là tiểu nhân có mắt không tròng, thất kính, thất kính”.
Vệ binh cúi người chắp