“Ta và ngươi… đấu tới cùng”.
Nghe Ngô Khởi nói xong thì tất cả các nhân tài trẻ tuổi đang có mặt đều nhìn về phía Triệu Bân.
Sở Vô Sương khẽ cau mày, Ngô Khởi lần này không đánh nhau được với Cơ Ngân thì chắc chắn sẽ không xong.
Triệu Bân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đứng dậy.
Lão tổ Sở gia mời hắn đến ăn cơm cũng không nói rằng hắn phải đánh một trận.
Nhưng hắn đã bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, muốn không đánh cũng không được.
Hắn cũng giậm chân bay ra ngoài hoa viên.
Đám nhân tài trẻ tuổi có mặt đều hết sức thích thú, ngay lập tức chạy hết lên cầu xem biểu diễn.
Sở Vô Sương cũng ra ngoài xem, sắc mặt hết sức khó coi.
Quy tắc không được động võ trong gia tộc của Sở gia đêm nay cũng đã bị phá vỡ.
“Cha, chiêu này của cha có chút hao tâm tổn sức rồi”, nữ soái nhìn sang Sở Thương Khung nói.
Sở Huyền Hà cũng ho khan một tiếng, bây giờ ông ta mới phát hiện tại sao cha mình lại đích thân mời Cơ Ngân, hóa ra ngay từ đầu thì cha của ông ta đã muốn đem Cơ Ngân đẩy ra đầu sóng ngọn gió.
Ngô Khởi nằm trong số những người được mời cũng là cố tình.
Hai tên nhóc này không đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mới lạ.
“Nếu như ngay cả chuyện này cũng không vượt qua được thì làm sao có đủ tư cách làm con rể Sở gia ta?”, Sở Thương Khung vuốt râu cười, ông ta đúng là một con cáo già, ngay cả lý do hại người cũng có thể tìm ra được một lý do hết sức thoát tục.
Không sai, mời ngươi đến đây chính là để đánh nhau.
Bên này, Triệu Bân cũng đã vững vàng đứng ở trên mặt hồ.
Đối diện, Ngô Khởi cũng đang đứng thẳng người.
Hồ nước này đủ lớn để làm đài chiến đấu của hai người.
“Nhóc con, ta sẽ khiến cho ngươi được mở mang tầm mắt biết như thế nào nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, Ngô Khởi cười nói, khí thế của hắn ta lập tức dâng cao tới