Khi tiếp đất, Triệu Bân cũng điên cuồng phun ra một búng máu tươi.
Tất nhiên, hắn cố tình ép mình phun ra để làm trò cho Ngô Khởi thấy, ngụ ý rõ ràng: Nhìn đi, ngươi cũng đánh ta trọng thương rồi, như thế có phải ngươi thấy dễ chịu hơn không? Ngày sau nếu có gặp nhau thì đừng gây rắc rối cho ta, cháu trai của nguyên soái Hổ Uy cơ mà, tạm thời ta không chọc vào được.
Khỏi phải nói, đúng là Ngô Khởi thấy dễ chịu hơn một chút xíu.
Nếu không, hôm nay khó mà xuống khỏi võ đài được.
Trên thực tế, các nữ soái đều thấy rõ rành rành, từ đầu đến cuối, Cơ Ngân vẫn luôn nhường tên Ngô Khởi này mà? Chứ nếu đánh thật thì ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của Ngô Khởi rồi.
“Ngươi cứ đợi đó cho ta!”, Ngô Khởi nghiến răng nghiến lợi trong lòng.
Chưa xong, chuyện này chưa thể xong được.
Cơ Ngân đúng không! Ông đây mà không “xử đẹp” được ngươi thì không mang họ Ngô nữa.
“Náo nhiệt quá nhỉ!”
Trong lúc này, lại có một tiếng cười thong dong vang lên.
Có thêm người đến, cũng mặc áo tím phiêu diêu, thân mình như ma quỷ, chỉ thoáng chốc đã lên cầu vòm.
Triệu Bân thấy vậy, cơ thể đột ngột run lên.
Tử Y Hầu, đó là Tử Y Hầu, dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
“Tham kiến Tử Y Hầu!”
Đám đông thanh niên tài tuấn vội vàng hành lễ, ai nấy vô cùng cung kính.
Chớ nói gì bọn họ, tới cả trưởng lão của Sở gia, bao gồm cả Sở Huyền Hà cũng phải hành lễ.
Tuy tuổi tác của Tử Y Hầu cũng ngang tầm Sở Huyền Hà thôi, nhưng bối phận của lão rất cao! Sư đệ của Hồng Tước, cho dù Linh Lung có mặt tại đây cũng phải