Triệu Bân không nhìn nữa, hơi chau mày lại.
Khó khăn lắm mới đợi được đến đêm, sao vẫn có người đến làm loạn thế?
Nghe giọng thì chắc là các binh lính, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có rất nhiều binh lính đến, trong lầu xanh có cướp sao?
“Tại sao lại bắt ta? Ta đâu có phạm tội!”
“Bọn ta đến bắt dâm, lý do đó đã đủ chưa?”
“Bớt nói nhảm, đưa đi!”
Rất nhanh sau đó, tiếng ồn ào đã vang lên khắp lầu xanh.
Tú bà sợ khiếp vía.
Chủ lầu xanh cũng ngây ra, họ đã nộp tiền bảo kê rồi mà, sao mấy người lại đến gây sự nữa? Hơn nữa, còn là hoàng ảnh vệ đích thân đến, mẹ kiếp, không chọc đến những người này được đâu, dù có quan hệ tốt đến mấy thì cũng không thể dây vào được, cơ to cỡ nào thì cũng có to bằng Hoàng đế không? Hoàng ảnh vệ chỉ nghe theo lệnh của vua, dù Dương Huyền Tông có đến thì cũng không điều động được họ.
Cót két!
Triệu Bân mở cửa phòng ra, đập vào mắt là cảnh hỗn loạn.
Cảnh loạn đến chừng nào chứ? Không biết hành động vừa rồi đã quấy rối đêm xuân của biết bao người, rất nhiều cô gái quần áo xốc xếch, rất nhiều đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót đang đứng láo nháo, họ đều bị trách móc nặng nề nên mới chạy đến đây để tìm thú vui, rất nhiều kẻ là người có gốc gác, nhưng có ai gặp phải chuyện bắt dâm đâu.
“Bắt tên này lại!”
Lúc Triệu Bân vẫn còn đang nhìn thì đã bị đeo gông.
Hắn không phản kháng, phản kháng có tác dụng sao? Khắp lầu xanh đều là hoàng ảnh vệ, hơn nữa, một nửa trong số