Tiếng quát này chính là của Ngô Khởi, hắn ta đang làm ầm ĩ lên như một con chó điên sau khi biết được lúc Sở Vô Sương lãnh Cơ Ngân ra thì chẳng những không trách cứ hắn mà còn cùng hắn đi dạo phố! Ngô Khởi tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, lộ ra bộ mặt dữ tợn dọa người, ông đây vĩ đại như vậy mà muội không chọn, lại đi chọn một tên tra nam như hắn!
Hắt xì!
Khi Triệu Bân lẻn vào thanh lâu thì đột nhiên hắt xì mạnh một cái.
Không cần nghĩ cũng biết Ngô Khởi đang hỏi thăm sức khỏe hắn, có khi là cả Ngô phủ lúc này cũng đều đang hỏi thăm sức khỏe hắn.
Bên trong thanh lâu tối đen không thấy một bóng người.
Như vậy thì hắn cũng có thể bớt lo, hắn bắt đầu đi thẳng lên căn phòng cao nhất của thanh lâu.
Có lý do cho nên hắn mới nhất định phải bước vào thanh lâu này, và cũng có lý do cho nên hắn mới nhất định phải chọn căn phòng cao nhất.
Chỉ có duy nhất vị trí này mới có thể theo dõi tình hình bên trong Hình Tháp, tầm nhìn từ đây không hề xuất hiện chướng ngại vật, ở các tòa lầu các khác hắn đều không thể nhìn thấy được gì bên trong Hình Tháp cả, bởi vì hoặc là có chướng ngại vật chắn tầm mắt, hoặc là khoảng cách quá xa để theo dõi.
Hắn mở cửa sổ ra một lần nữa.
Hình Tháp dưới ánh trăng vẫn sáng ngời rực rỡ như vậy.
Từ vị trí của hắn có thể nhìn thẳng sang tầng chín của Hình Tháp, nếu như có bóng người đứng trước cửa sổ thì hắn nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đáng tiếc, hắn theo dõi đến hơn nửa đêm cũng không thấy có bóng người xuất hiện.
Sự chờ đợi dày vò hắn.
“Hắn… đang theo dõi Hình Tháp?”
Ở một góc bên ngoài thanh lâu cũng có một người đang dùng kính viễn vọng, nhưng người đó không theo dõi Hình Tháp mà đang theo dõi căn phòng trên tầng cao nhất của thanh lâu, chính xác hơn là người đó đang theo dõi Triệu Bân.
Người đó chính là Huyễn Mộng.
Theo dõi người khác chính là nghề của cô ta, thậm chí cô ta còn