Triệu Bân và Ma Tử nói chuyện hết sức bình thản, nhìn sao cũng thấy bọn họ giống như những người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, có phải là đồng minh hay không thì vẫn chưa chắc chắn, nhưng hai kỳ tài này thực sự cảm thấy rất đồng cảm với nhau.
“Huyết Trì ngày đó chính là của Ma gia ngươi”, Triệu Bân nhẹ giọng nói.
Ở đây cũng chỉ có Ma gia nghe hiểu được, lần đầu tiên hắn bị Ma Tử đuổi giết chính là vì Huyết Trì kia, chỉ có quỷ mới biết được đã có bao nhiêu người vô tội bị huyết tế thì mới có thể tụ lại thành một Huyết Trì lớn đến như vậy.
“Không phải người nào của Ma gia cũng tàn ác như ngươi nghĩ đâu”, Ma Tử cũng nhẹ giọng nói: “Huyết Trì đó đúng là có liên quan đến Ma gia, nhưng cũng không phải do Ma gia ta tạo ra.
Ma gia chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, nhưng chỉ vì ba người các ngươi mà Huyết Trì đã vỡ, gây ra cho Ma gia ta không ít phiền toái”.
Triệu Bân cười, lời nói của Ma Tử hắn chỉ tin một nửa.
Sau đó hai người lại im lặng hồi lâu, bọn họ không chỉ đánh cờ bên ngoài mà trong tâm trí cũng đang đánh cờ, người ngoài nhìn không hiểu, chỉ có hai yêu nghiệt đang đánh cờ với nhau mới có thể hiểu.
“Có thể giúp ta giết một người hay không?”, hồi lâu sau mới nghe thấy Ma Tử lên tiếng trước.
“Người nào?”, Triệu Bân thuận miệng hỏi rồi hạ một quân cờ xuống bàn cờ.
“Lữ Trác”.
“Lữ Trác là ai?”
“Tiểu đồ nhi của Tử Y Hầu”, Ma Tử nói.
Triệu Bân nhướng mày, dường như bọn họ có cùng một kẻ thù: Tử Y Hầu.
“Ngươi núp trong bóng tối đốt một mồi lửa chẳng phải là xong rồi sao?”, Triệu Bân mỉm cười nói, hắn đã từng được kinh qua Ma Luân Huyết Tế, nó có thể nhắm vào vị trí yếu hại của mệnh môn, hắn vẫn cảm thấy Ma