“Có rồi, ta có rồi”.
Triệu Bân ngồi bệt xuống nền đất, vặn bàn chân lên nhìn rồi hô ầm ĩ.
Câu nói này khiến Nguyệt Thần nghe xong phải liếc xéo, ai không biết còn tưởng tên này mới mang thai đấy?
Triệu Bân không thèm để tâm, hắn còn đang mải vui kia kìa.
Đế Đô đúng là một nơi hay ho, may mắn và cơ duyên không hề cạn, chẳng trách ai cũng muốn chạy tới hoàng thành.
Đây mới là thánh địa tu luyện, chỉ riêng đại địa long mạch ở dưới đất đã là thứ mà Thiên Tông không thể bì được rồi.
Bên trong phòng.
Triệu Bân đứng thẳng tắp, toàn thân cuồn cuộn hơi nóng.
Hoa văn của đại địa linh chú hiện ra rồi, có thể hấp thu thêm nhiều sức mạnh của mặt đất.
Tuy rằng pháp môn này là bản đi ăn trộm về, nhưng cũng rất hữu dụng.
Vẫn còn nhiều thời gian lĩnh ngộ mà, sớm muộn gì cũng có ngày hắn tu luyện tới đại thành.
“Đúng là một sức mạnh tốt!”, Triệu Bân tĩnh tâm cảm nhận.
Sức mạnh của lòng đất không chỉ hùng hậu mà còn dồi dào, vì thế hắn mới càng cảm nhận được sự nhỏ bé của chính mình, giống như một hạt kê trong cả kho lương thực.
Lúc này đây, thứ mà hắn hấp thu được chỉ là một luồng khí cực nhỏ của nó, thật không biết mặt đất rộng lớn này ấp ủ bao nhiêu sức mạnh.
Nguyệt Thần đã sửa xong mặt trăng, trông có vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt của cô ta trở nên khó đoán, không biết đang nghĩ gì.
Nghĩ gì đâu chứ? Nghĩ tới lời chúc phúc của cửu thế, nghĩ tới lời chúc phúc của thần linh.
Cô ta có cảm giác mình đang ở trong một cái bẫy, bao gồm cả việc gặp Triệu Bân, tất cả mọi thứ như đã được sắp xếp ổn thỏa.
Với tư cách là một vị thần, lần đầu tiên cô ta thấy mờ mịt.
Không biết qua bao lâu sau, Triệu Bân mới mở mắt, trong khoảnh khắc ấy, có ánh sáng chói lòa bắn ra.
Tâm