Chuông lớn gì gì đó, giam cầm gì gì đó, đều con mẹ nó chẳng được gì, một gậy thôi đã thấy cả lỗ thủng to.
Phụt!
Mô Dung bị cắn trả, há miệng phun máu.
Triệu Bân thấy thế bèn bỏ thêm một đòn, Tru Tiên Kiếm xuyên thủng ngực hắn ta.
“Giết”.
Bốn người hét thật to, cùng tấn công.
Đám yêu nghiệt rục rịch dưới đài cũng bắt đầu đánh lên, mười mấy người nhảy bình bịch lên đài, tất cả đều là những kẻ khó chơi, đều là sự hỗ trợ Ngô Khởi tìm đến, nhận được sự hỗ trợ đầy mạnh mẽ.
Thấy thế, mọi người dưới đài lại run run khóe miệng.
Đội hình này không còn là vấn đề của võ đức nữa, có thể nói là không cần thể diện nữa rồi.
Nhìn đi! Chỉ có Cơ Ngân là tu vi yếu nhất, một đám cảnh giới Huyền Dương tầng cao nhất đánh Huyền Dương tầng thứ hai, lại còn tấn công tập thể, trận chiến này, dù có thắng cũng không vẻ vang gì.
“Tới đây”.
Khí huyết Triệu Bân quay cuồng, tay cầm Lang Nha Bổng vung lên thật mạnh.
Ầm! Ầm!
Trận chiến một đấu một đã thành một đám đánh một đứa, tiếng ầm ầm liên tục vang lên.
Từ dưới đài nhìn lên, tình huống đã hỗn loạn đến mức không thể cứu vãn được nữa.
“Đáng chết”.
Huyễn Mộng hừ lạnh, đã đến rất gần đài chiến đấu, Sở Vô Sương cũng không chậm chân hơn là bao.
Hai người còn chưa đến đài chiến đấu thì đã dừng lại theo bản năng, ai cũng kinh ngạc nhìn lên đài chiến đấu, người nào đó đang thể hiện sức mạnh đây mà? Chỉ một cánh tay cầm Lang Nha Bổng, càn quét hết tất cả mọi thứ, nói là ác chiến cũng không đúng, phải là những cú đánh bầy bạo lực, hết gậy này đến gậy khác, mười mấy thanh niên yêu nghiệt bị hắn hất tung lên trời.
Hình ảnh đó, chỉ sợ hắn gào to một câu… Lão tử là thiên hạ đệ nhất