Khi quay về cửa hàng binh khí thì trời đã muộn.
Ăn cơm xong, hắn vội đóng cửa phòng lại, tìm một cái thùng gỗ và đổ đầy nước sạch vào trong.
Sau đó, hắn đổ ba cân linh dịch Ngọc Lộ vào.
Sau khi khuấy, màu sắc của nước đã trở nên đục hơn, tràn đầy linh khí.
“Cô chưa ngủ à?”
Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, tắm mà có người nhìn thì ngại chết, ai dám cởi đồ chứ.
Nguyệt Thần lườm Triệu Bân, lông còn chưa mọc hết mà đòi.
Triệu Bân mặc kệ, cởi đồ ra.
Cô đã muốn nhìn thì ta cho cô xem!
Nguyệt Thần lườm, lại nhìn ra chỗ khác.
Chỉ thấy “ầm” một tiếng, Triệu Bân đã nhảy vào thùng gỗ, ngồi thiền trong đó.
Khi hắn vận chuyển Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh thì nước cũng bắt đầu chảy theo vòng xoắn, linh dịch thâm nhập vào cơ thể, mát lạnh ôn hòa, nuôi dưỡng thể phách.
Không bao lâu sau, nước đã đục hơn nhiều.
Linh dịch bị hấp thụ, cơ thể lại luyện ra tạp chất, còn thoảng mùi hôi tanh.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Ba ngày này, cuộc sống của hắn vẫn theo quy luật cũ.
Sáng thì trốn trong phòng luyện thể, đêm thì luyện thuật bỏ trốn.
Ngoài ăn ngủ ra thì chính là tu luyện, lâu dần hắn cũng đã thích ứng được với nỗi đau của việc luyện thể.
Ầm!
Ngày thứ tư, tu vi võ đạo của hắn có đột phá, đã đạt cảnh giới Ngưng Nguyên tầng 4.
Hôm ấy, hắn ra khỏi cửa hàng binh khí từ sớm.
Đến một góc đường, hắn đeo mặt nạ da người lên, còn vẽ một chút râu lên mặt.
Xong xuôi, hắn còn vẽ thêm một cái mụn ruồi, ăn mặc tỉ mỉ rồi đi vào sòng bạc,
Đã nói đây là nơi tốt mà.
Khi nào túng quá thì đến kiếm chút, nếu không lấy đâu ra tiền mà mua linh dịch Ngọc Lộ chứ.
Không lâu sau, hắn đã đi ra.
Lần này ra tay mạnh hơn, hắn thắng những ba trăm lượng.
Sòng bạc không chơi nữa, phái ra hai tên lưu manh đi theo đuôi hắn, rõ là muốn giết người cướp tiền.
Tiếc là vào đến góc đường đã không thấy Triệu Bân đâu nữa.
Thuật chạy trốn này đã được luyện thuần thục lắm rồi.
Chờ hai tên kia đi, hắn mới xuất hiện lại.
Vẫn ở cửa hàng bán dược liệu kia.
Lúc Triệu Bân đi ra thì cầm một bình rượu lớn, nhưng bên trong vẫn là linh dịch Ngọc Lộ.
Hôm nay cửa hàng binh khí vẫn ế khách như thế, nửa ngày cũng chẳng có ai.
Triệu Bân lại thở dài, sợ là tâm huyết của ông nội sẽ phải lụi bại trong tay hắn rồi.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
Vẫn chưa thấy Triệu Bân đi ra khỏi phòng, đúng là kẻ mê võ, luyện không kể ngày đêm.
Đêm muộn, vạn vật yên tĩnh.
Triệu Bân lê thân thể mệt mỏi lên giường.
Có lẽ là mệt mỏi quá độ nên đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
“Thần ta bấm đốt ngón tay, có lẽ sắp mưa rồi”.
Nguyệt Thần chưa ngủ mà ngồi trên mặt trăng, nhìn xung quanh.
Bầu trời đầy sao đã bắt đầu có mây mù.
Nhanh chóng có chớp nháy, một lúc sau mới có sấm sét.
“Dậy đi”, Nguyệt Thần gõ vào ý thức của Triệu Bân.
Triệu Bân bị gọi, dụi mắt ngồi dậy, đang ngủ ngon cơ mà?
“Mau lên, cầm côn sắt ra ngoại thành đi”.
“Nửa đêm nửa hôm mà làm gì vậy?”
“Nói nhiều quá, nhanh lên”.
Triệu Bân ngáp, nhìn tứ phía.
Không thấy có côn sắt nào cả, bèn lấy ra một cây trường thương làm từ sắt, thấy sắp mưa, bèn mặc áo mưa vào rồi cưỡi ngựa phi ra ngoài.
Bên ngoài thành Vong Cổ là một tập hợp núi, thường xuyên có hung thú.
Triệu Bân phi ngựa đi vào trong rừng sâu, hắn vẫn chưa biết Nguyệt Thần muốn làm gì.
“Dừng”.
Mãi mới nghe thấy tiếng Nguyệt Thần nói.
“Lên đỉnh núi”.
Sau đó, cô ta liền nâng tay lên, chỉ về một đỉnh núi không xa.
Triệu Bân cột ngựa lại rồi bò lên núi.
“Đứng yên đó, giơ trường thương lên cao vào”, Nguyệt Thần bình tĩnh nói.
“Hả, cô định gọi sấm sét đến à?”
Triệu Bân nhếc miệng, cái thương dài thế này mà giơ lên, không gọi được sấm sét về mới lạ.
“Vận chuyển Thái Sơ Thiên Lôi quyết đi”, Nguyệt Thần nói: “Không chết được đâu”.
Mắt Triệu Bân lóe sáng, từ khi được truyền cho Thái Sơ Thiên Lôi quyết thì im lặng mãi cho đến hôm nay mới được gọi dậy.
Nghe Nguyệt Thần nói thì bộ thần pháp mang chữ “Lôi” này chắc hẳn phải phối hợp với sấm sét mới làm được.
Lúc hày hắn mới biết vì sao Nguyệt Thần bảo mình mang theo côn sắt đi, hóa ra là để gọi sấm sét.
Nói đến sấm sét, hắn mới nhìn lên trời.
Sấm sét đánh kịch liệt, nghĩ đến việc đứng như cột thu lôi này khiến hắn cảm thấy rợn hết cả tóc gáy.
“Nhanh lên”, Nguyệt Thần thúc giục.
“Tú Nhi, đừng có lừa ta đó”.
Triệu Bân ho khan một tiếng, giơ trường thương lên, tim đập thình thịch.
Sấm sét không phải cái để đùa đâu, chỉ không cẩn thận một chút thì sẽ bị cháy thành tro ngay.
Hắn không dám thả lỏng, thầm đọc Thái Sơ Thiên Lôi quyết, không dám dừng chút nào.
Từ phía xa đã nhìn giống một cái cột thu lôi rồi, thẳng tắp chờ sấm sét đến.
Oành!
Một tiếng sấm sét vang lên rồi từ trên trời giáng xuống, đánh vào trường thương.
Hự...!
Triệu Bân hừ nhẹ, bước không vững, cảm thấy người mình sắp nổ.
Roành! Oành! Đoàng!
Không chờ hắn đứng vững, lại có thêm bốn tia sét nữa tiến đến.
Tổng cộng là năm tia sét đánh vào, ai mà thề độc tầm này thì đây sẽ chính là kết cục,