Chín phân thân vẫn còn đấy, có điều không còn là chín phân thân lần đầu tiên nữa, khi thời gian giới hạn của phân thân đến thì phân thân sẽ biến mất, may mà trước khi biến mất thì hắn lại dùng thuật phân thân, biến ra một phân thân khác.
“Tú Nhi, cái này là gì?”
Triệu Bân uống một ngụm rượu và lấy ra một viên gạch màu tím.
Thứ này hắn đã lấy được từ địa cung của Thi Sơn và Kim Huyền Chung, đến bây giờ hắn vẫn chưa nghiên cứu ra được nó là thứ gì, trước đây Kim Huyền Chung không ngừng theo dõi hắn đều là vì viên gạch màu tím này đây.
“Chìa khóa”, Nguyệt Thần thản nhiên nói.
“Chìa khóa? Chìa khóa của cái gì?”, Triệu Bân theo bản năng hỏi một câu.
“Cái này thì ngươi phải hỏi người của tộc xác chết”, Nguyệt Thần nhún vai.
Triệu Bân không hỏi nữa, hắn băn khoăn không biết nó có phải là chìa khóa mở ra kho báu của tộc xác chết hay không.
Sau khi cất nó đi thì hắn lại ngồi khoanh chân, tĩnh tâm thiền định để lĩnh hội đại địa linh chú, đồng thời cũng tập trung củng cố cảnh giới.
Một lần thiền định của hắn kéo dài tới ba ngày.
Tới đêm ngày thứ tư hắn mới mở mắt, vừa mở mắt thì lại đi thẳng ra ngoài.
Trì hoãn cũng đủ lâu rồi, tối nay hắn sẽ lên đường, cầm theo bản đồ kho báu để khám phá kho báu.
Bên góc đường, Huyễn Mộng không biết từ đâu xông ra.
Cô ta không lên tiếng, chỉ đứng đó nhìn quét qua Triệu Bân từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.
Sau khi nhìn hắn một hồi lâu thì cô ta mới chọc chọc vào người hắn mà nói: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương tầng 2 rồi… khi nào thì thiên kiếp tới?”
“Bí mật”, Triệu Bân thâm trầm nói.
Huyễn Mộng không hài lòng nhưng vẫn thì thầm nói: “Ma Tử ở ngoài thành chờ ngươi”.
“Được”.
Sau một cuộc