“Cứu ta”.
Lữ Trác như bắt được sợi rơm cứu mạng, ngay lập tức liều mình lao về hướng đó.
Thấy vậy thì lão già kia cũng cau mày lại tự hỏi: “Cái quái gì kia?”
Lão ta nói là “cái quái gì” cũng không sai, Lữ Trác hôm nay nhìn quá đáng sợ, huyết thai còn chưa phát triển hết, giống quỷ nhiều hơn là giống người.
“Ta là Lữ Trác”, Lữ Trác kêu lên.
“Lữ… Trác?”, lão già mặc mãng bào cau mày, lão ta tất nhiên là biết Lữ Trác, tiểu đồ nhi của Tử Y Hầu.
Chỉ có điều khí tức này, hình thái này, là huyết thai hay sao? Còn bộ dạng chật vật của hắn ta nữa, chẳng lẽ là hắn ta đang bị người khác đuổi giết? Lão già càng nghĩ lại càng cảm thấy mơ hồ.
“Cơ Ngân muốn giết ta”.
Lữ Trác còn chưa tới nơi thì đã hô lên tên của kẻ ám sát mình.
Hay lắm, lời này nói ra lại càng khiến cho lão già mặc mãng bào thêm phần bối rối, lão ta đã biết Lữ Trác thì làm sao có thể không biết Cơ Ngân, đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông! Một bên là yêu nghiệt thiên tài mới gia nhập Đại Hạ Thiên Tông, một bên là đệ tử chân truyền của Tử Y Hầu ở Thiên Tông, cả hai đều là người cùng một nhà, sao Cơ Ngân lại muốn ám sát Lữ Trác? Hơn nữa, với tu vi của Cơ Ngân thì làm sao lại có thể khiến cho Lữ Trác chật vật đến như vậy?
Nhưng những điều này có nói thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất lúc này là phải cứu người.
Hắn ta là đồ nhi của Tử Y Hầu đó! Nếu như lão ta cứu được hắn ta thì chắc chắn Tử Y Hầu sẽ không thể không cho lão ta chút lợi ích.
“Địa Tạng tầng 8”, Triệu Bân cùng Ma Tử cũng đã tới.
Nhìn thấy lão già mặc mãng bào, sắc mặt của hai người lại càng trở nên tồi tệ hơn nữa.
Lão già mặc mãng bào liếc mắt một cái thì nhìn thấy Ma Tử trước, trên người của Ma Tử có sát khí mãnh liệt của Ma gia, chắc hẳn là thánh tử Ma gia, sau đó lão ta lại liếc nhìn sang Triệu Bân, lão ta vừa nhìn thấy Triệu Bân thì hai mắt đã sáng rỡ lên, cái tên này chính là một bảo bối