“Có thể”.
Nguyệt Thần đáp lại, giọng điệu chắc nịch, khiến ánh mắt Triệu Bân lóe sáng.
“Khi nào ngươi lên đến cảnh giới Chân Linh tầng năm thì sẽ tặng ngươi một cánh tay khác mạnh mẽ hơn”.
Nguyệt Thần duỗi eo thật mạnh, kinh hãi một hồi, giờ cô ta mới thả lỏng.
Cô ta đã nói vậy rồi, Triệu Bân đương nhiên sẽ tin.
Hắn không chậm trễ nữa, lấy cành cây chống lên rồi cầm cái túi đựng thuốc viên, lại nhặt từng món đồ đạc lại.
Kiếm Long Uyên và kiếm Tử Tiêu thì vẫn nằm dưới địa cung.
Sau đó, hắn mới bò lên trên vách đá.
Cũng không phải là đi tìm lão già một tay kia tính sổ.
Đương nhiên sẽ phải báo thù, nhưng trước tiên phải chuẩn bị chút đồ đã.
Ví dụ như bùa nổ, hắn đã dùng hết rồi.
Trước đó hắn bị thương gần chết, kẻ kia cũng chẳng đỡ hơn là bao.
Hắn có tiên lộ trị thương, đối phương thì không.
Phải nhân lúc đối phương còn chưa kịp khôi phục thì giết chết lão ta mới được.
Việc này phải làm thật nhanh, nhỡ lão ta chạy đi thì sao?
Hắn sẽ không tìm ai giúp đỡ.
Đây là thù giết mẹ, hắn sẽ tự tay chém đầu đối phương.
“Vết thương ngầm của lão ta bị cắn ngược, giờ lão ta đã bị hạ xuống tầng ba rồi”.
“À không, là tầng hai chứ”, Nguyệt Thần lại bổ sung thêm.
Vì ngay một giây trước, cô ta đã cảm ứng tu vi của lão già lại giảm thêm một tầng.
“Tốt lắm”.
Ánh mắt Triệu Bân trở nên nhiệt tình hơn nhiều, leo thẳng lên trên.
Với tốc độ này thì chỉ cần mấy canh giờ là có thể trèo ra khỏi nơi hố sâu này, chuẩn bị xong bùa nổ và giết chết lão già đó.
Đương nhiên lão già một tay không biết được chuyện này.
Lúc này, lão ta đang ở trạng thái không tốt chút nào.
Tóc đã bạc, lại rụng đi từng mảng.
Thân thể lão ta vốn đã mảnh dẻ giờ lại còn gầy khô như que củi, giống như một bộ da bọc xương vậy.
Chỉ trong một đêm mà giảm liền sáu tầng cảnh giới.
Phải tốn bao nhiêu năm nữa mới quay lại được chứ, vết thương bên trong cơ thể làm lão ta phát điên lên.
“Triệu Uyên!”
Lão ta càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi, cùng với bộ mặt nhuốm máu đó nhìn giống hệt một ác ma.
Có lẽ là vì quá tức giận nên hít thở không thông, thậm chí là lửa giận công tâm, lão ta lại phun ra một ngụm máu nữa.
Hơi thở lão ta cực kỳ uể oải, còn rất hỗn loạn, cực lực áp chế vết thương bên trong.
Đến nỗi vết thương ngoài ra cũng không khép lại nổi.
Nếu cho lão ta thêm mấy tờ bùa nổ nữa thì chắc “sảng khoái” lắm.
“Ước gì có một