“Thế giới cực lạc ở đâu”.
“Ở đất Phật”.
“Ta…”, Triệu Bân thở không ra hơi, thiếu điều nhấc chân đá Bát Nhã xuống, hai câu hỏi, hai đáp án, xoay một vòng, toàn mấy lời vô nghĩa, đất Phật ở thế giới cực lạc, thế giới cực lạc ở đất Phật, nói cũng như không, chẳng khác gì nhau, cô đùa ta đấy à?
“Ta cũng đang tìm”, Bát Nhã cười khổ nói.
Sau đó, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Đêm khuya tĩnh lặng có thể mơ hồ nghe thấy đất Phật triệu hồi”.
May mắn là cô ta bỏ thêm câu đó, nếu không Triệu Bân thật sự sẽ giết người.
Đất Phật đang triệu hồi.
Thế thì không thể tùy tiện giết người được, hắn còn phải chờ Bát Nhã tìm đất Phật giúp cho mà?
Nghĩ thế, hắn cầm mấy lá bùa, đều là bùa phong ấn trói Bát Nhã lại thật chặt, khó lắm mới tìm được cô ta, không thể thả đi được, nếu cô ta lại biến mất dạng thì khó tìm lắm, chờ hắn đón người Triệu gia đến, tìm được cả đất Phật, hắn lại tự tay đưa cô ta đi gặp Phật Tổ.
“Cơ sư đệ, tại sao lại làm thế”, Bát Nhã khẽ nhíu mày.
“Trói thế mới tốt, trói thế an toàn”, Triệu Bân nói xong thì thật sự trói người ta lại.
“Ta với ngươi… Có thù với nhau ư?”, Bát Nhã nhìn không chớp mắt.
“Cô nói xem?”
“Ta không biết”, Bát Nhã khẽ nói.
Cô ta tự nhận trước khi vào Thiên Tông mình chưa từng gặp Cơ Ngân, lẽ ra hai người bọn họ không mò đâu ra thù hận, tiểu sư đệ này, từ lần đầu tiên thấy cô ta