Ở sâu trong khu rừng, Triệu Bân đứng lại.
Từ nơi này có thể nhìn rõ được vực Ô Long, nếu ông già thực sự chạy ra ngoài, có thể nhanh chóng phát giác được, dù không có bùa nổ, hắn cũng có thể xông lên đối đầu trực diện, bất kể thế nào cũng không để cho lão ta chạy thoát.
Hắn rút bộ đồ nghề vẽ bùa ra.
Chỉ còn một cánh tay nên rất bất tiện, nhưng tốc độ vẽ bùa rất nhanh, đều nhờ vào thiên phú của hắn cộng thêm sức lực tinh thần dần dần được nâng cao, có thể nói là hạ bút thành văn.
Nếu hắn vẫn còn hai cánh tay, chưa biết chừng có thể vẽ hai lá bùa cùng lúc.
Khu rừng tĩnh lặng, không ai làm phiền.
Triệu Bân cực kỳ nhanh nhẹn, bùa nổ liên tục “ra lò”, giữa chừng còn vẽ thêm hai tấm bùa tốc hành, thiên phú vẫn đỉnh như thường, vẽ liền một mạch.
Trong địa cung U Uyên.
Lão già một tay vẫn còn ở đó, thần thái nhợt nhạt, cộng thêm gương mặt bê bết máu, trông lão ta chẳng khác gì lệ quỷ.
“Phế vật!”
Tiếng chửi mắng tràn đầy oán hận của lão ta dành cho tên đồ đệ không được tích sự gì của mình, e là đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.
Chết thì chết chứ, lại còn rước về một tên Triệu Bân! Tên võ tu nhỏ bé đó có công lực rất hùng hậu, ép lão ta phải điên cuồng sử dụng chân nguyên, phải sử dụng bí pháp, đủ thứ chuyện này khiến vết thương âm thầm của lão ta nặng nề thêm, đi kèm với những lá bùa nổ liên tiếp khiến lão ta rơi vào tình cảnh thê thảm thế này.
Tu vi Huyền Dương tầng tám bỗng chốc rớt xuống tầng một, có thể cảnh giới vẫn tu luyện lại được, nhưng vì dính tới vết thương, cả đời này lão ta không có duyên với cảnh giới Địa Tạng.
Đợi khi tâm tình ổn định hơn, lão ta mới nhắm mắt.
Địa cung thanh tịnh bây giờ vô cùng nhếch nhác, thỉnh thoảng còn có vài ba viên đá vụn từ trên cao rơi xuống nhờ ảnh hưởng từ bùa nổ.
May mà nơi này có cột đá chống đỡ, nếu không chắc chắn sẽ sập xuống.
Sắc trời cũng dần tối đi.
Những ánh nến thắp lên trong địa cung u ám, ánh sáng hắt lên mặt của lão già, âm u đến đáng sợ.
Keng! Keng!
Đột nhiên, tiếng kiếm ngân vang lên.
Hửm?
Lão già một tay nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, tiếng kiếm ngân bắt nguồn từ kiếm Long Uyên và Tử Tiêu đang cắm xiêu vẹo cách đó không xa.
Hai thanh kiếm này thực sự rất tốt, nhưng lão ta không có thời gian đâu để tâm để chúng, bây giờ vẫn còn cắm nguyên ở đó.
Khi lão ta nhìn sang, hai thanh kiếm khẽ rung lên, không ngừng phát ra tiếng “ù ù”, có dấu hiệu bị rút ra khỏi nền đất.
Quả nhiên, cùng với tiếng kiếm ngân, hai thanh kiếm cùng lay