“Một gia tộc nhỏ thế mà có thế lực nhiều thế”, Huyễn Mộng cũng ở đó, cô ta khẽ cau mày.
Đúng là xem thường sức ảnh hưởng của Triệu gia rồi, còn phát lệnh truy bắt nữa chứ, Tử Y Hầu đúng là có thế lực lớn.
“Người Ma gia có thể di dời rồi”, Ma Tử hít sâu một hơi.
“Đã trốn!”, Huyễn Mộng nói: “Trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì”.
“Như thế cứ tiếp tục tìm”.
Ma Tử nhấp một hớp rượu rồi xoay người xuống khỏi đỉnh núi.
Huyễn Mộng cũng không rề rà, Ma gia của cô ta đã dẫm chân vũng nước đục này rồi, có lẽ hậu quả rất nghiêm trọng.
“Trốn đi đâu rồi?”
Người sốt ruột nhất vẫn là Triệu Bân, đúng là hắn không biết nên vui hay nên mắng nữa, bên này đã chuẩn bị gần xong, hở ra một cái là bị đám tên mập đó làm loạn, đến giờ… cũng không biết đã dẫn người đi đâu rồi.
“Tú Nhi, ngươi đừng ngủ chứ”.
Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần, còn trông chờ vào khả năng cảm ứng của Nguyệt Thần để tìm người chứ.
“Thời điểm mấu chốt, ta vẫn rất đáng tin cậy đấy!”, Nguyệt Thần nhàn nhã nói, cô ta nằm nghiêng trên mặt trăng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đừng nhìn bộ dáng chuyện gì cũng không liên quan đến mình của cô ta mà lầm, thật ra… rất để tâm đấy! Nếu gần đó có bóng dáng người Triệu gia thì chắc chắn chẳng thể thoát khỏi phạm vi cảm ứng của cô ta.
Ầm! Bùm!
Nói rồi bỗng có một tiếng nổ vang lên.
Triệu Bân nghiêng mắt cầm kính viễn vọng lên quan sát.
Dù chỉ có chút động tĩnh hắn cũng sẽ quan sát thử xem, không chừng có tung tích của người trong tộc.
Tiếng nổ truyền đến từ một thung lũng.
Nghe tiếng chắc hẳn là có người đang đánh nhau, à không, nói chính xác hơn là có người đang bị truy sát.
Lúc hắn quan sát, một bóng người nhếch nhác vừa lăn lộn vừa bò ra khỏi thung lũng, là một đứa bé, thằng nhóc tóc tím, chắc là bị đánh quá dữ dội nên cứ lảo đảo chạy thoát thân.
“Lăng Phi!”, thấy thế Triệu Bân vội vàng chạy theo.
Người bị truy sát chính là thằng nhóc tóc tím Lăng Phi, nếu tính ở Thiên Tông thì nó và Triệu Bân, Xích Yên, Mục Thanh Hàn đều là đệ tử đỉnh Tử Trúc, đều có một người sư phụ không bao giờ cho phép đệ tử ngon giấc.
“Có gan thì đánh tay đôi”.
Đừng nhìn Lăng Phi không cao mà lầm, tính khí nó cũng không vừa, đều đã bị đánh thành bộ dạng này mà lúc chạy còn không quên mắng người, có lẽ