Nếu như đổi lại là cô ta gặp phải chuyện này thì chỉ cần một cây nỏ thôi cũng đủ làm cô ta tan thành tro bụi rồi.
“Đáng chết mà”.
Ông già áo tím đứng không vững nhưng vẫn hét lên giận dữ, ai mà ngờ Triệu Bân lại có xe nỏ, hơn nữa không phải chỉ có một xe… Trước đó, ông ta đã chắc chắn Triệu Bân không còn chiêu nào nữa nên mới đuổi theo vào trong hang núi, giờ nghĩ lại thì mới biết mình đã bị gài, không phải tên nhóc đó muốn chạy mà là đã lên kế hoạch sẵn rồi.
Vậy mà ông ta đã lơ là thật.
Vì lơ là nên đã bị tấn công mà không kịp trở tay.
“Nỏ mạnh mà còn đẹp mắt nhỉ!”
Triệu Bân đi ra, cầm trong tay thanh Long Uyên đẫm máu.
U Lan cũng bước ra.
Trạng thái của cả hai không tốt lắm, một người lắc lư, một người loạng choạng.
“Ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết”.
Ông già áo tím gào lên, sát khí ào ào kéo đến.
Triệu Bân không hề sợ hãi, hắn chắn trước đầu gió, dùng kiếm khí và sấm sét để chống lại.
Khi còn cách ông già áo tím chưa đầy ba bước chân, hắn dùng sức mạnh đồng lực, sử dụng ảo thuật Thiên Nhãn, có lẽ là bị nổ quá mạnh, cũng có thể do quá tức giận, đầu óc ông già áo tím không thanh tỉnh mới bị ảo thuật của hắn xâm chiếm, nhưng cũng chỉ cần một khắc xuất thuần này thôi đã đủ để Triệu Bân giết tới.
Phụt!
Máu tươi chói mắt, Triệu Bân dùng kiếm đâm xuyên ngực ông già áo tím.
Ông già áo tím gầm lên, tay nắm lấy kiếm Long Uyên, khóa chặt, trong giây phút sống chết này không thể buông lỏng, cho dù chỉ là một chút, kiếm Long Uyên cũng