“Ta là đệ tử Đường Môn!”
Chàng trai mặc đồ trắng quát lớn, còn chưa ngốc, trong lúc cấp bách còn biết dựa hơi.
Triệu Bân không nói gì, từ từ bước tới.
Đường Môn à, hắn cũng từng nghe qua, là một môn phái truyền thừa lâu đời.
Đồn rằng, ở thời chiến quốc, khi đó còn là một vương triều nhỏ, vì chiến loạn mới bị diệt vong, sau đó ẩn dật trong dân gian và trở thành đại tộc lánh đời.
Người trong tộc rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, nếu người thường có bắt gặp cũng sẽ tránh xa, bởi vì bọn họ đều thiên về dùng ám khí, khó lòng phòng bị, chỉ một phút lơ là sẽ lập tức bị ám sát.
Có điều, muốn dùng cái này để doạ hắn thì còn lâu mới có tác dụng.
Trong núi sâu rừng thẳm này, chuyện giết người cướp của rất bình thường, hắn không nói cũng chẳng ai biết.
Vù!
Đang chạy, hắn chợt nghe thấy một âm thanh, sau đó một cục sắt to bằng quả bóng bay tới từ chỗ chàng trai mặc đồ trắng, nổ tung giữa không trung, một loạt kim châm bắn ra, đúng là dân chuyên dùng ám khí, còn đánh lén để ra oai phủ đầu.
Ánh sáng u ám phát ra từ mũi châm là biết chắc chắn có tẩm độc.
Triệu Bân mặc kệ, cả người chui xuống lòng đất.
“Độn thổ?”, chàng thanh niên mặc đồ trắng biến sắc.
“Đúng rồi”.
Triệu Bân nói tỉnh bơ, thoát được đống phi châm, hắn lại từ lòng đất chui ra, đột nhiên lấy ra thanh kiếm, Long Uyên phát ra tiếng rồng ngâm lăng không bổ xuống, sau đó kiếm Tử Tiêu phi tới, tấn công thẳng vào ấn đường chàng trai trẻ.
“Đáng chết!”
Chàng trai trẻ rút kiếm, chém bay Long Uyên, tránh được Tử Tiêu nhưng vẫn chưa kịp đứng vững.
Triệu Bân đã lao tới, tung Uy Long chưởng bá, mạnh mẽ đánh thẳng vào lồng ngực hắn ta.
Hự!
Chàng trai trẻ phun ra máu, lộn ngược người ra sau.
Vèo.
Triệu Bân càng nhanh hơn, túm lấy cánh tay hắn ta, sau đó nện hắn ta vào một tảng đá.
Bịch! Hự!
Tảng đá vỡ toác, chàng trai trẻ hộc máu mồm, phun ra rất cao.
Toàn bộ xương cốt bị đập gần như gãy vụn, bị đánh cho tàn phế ngay tại chỗ, dù đứng dậy thôi cũng không thể.
Hắn ta muốn mở miệng nhưng miệng vẫn cứ chảy máu không ngừng, chỉ biết giương mắt nhìn chăm chăm