Phủ thành chủ thành Vong Cổ khá là náo nhiệt.
Những người từng đến Vọng Nguyệt Lâu, dù là nam hay nữ đều “được” mời đến uống trà.
Bọn họ chia làm hai tốp, người ngoại lai và người trong thành Vong Cổ.
Câu cửa miệng, luận công ban thưởng.
Nhưng lần này thì ngược lại “luận quả nghiêm phạt”, Dương Hùng rảnh rỗi nói chuyện với từng người một.
Con cháu nhà tộc lớn nhiều tiền lắm, không làm thịt thì phí.
Không khiến các ngươi nhả ra chút máu thì làm sao mà nhớ lâu được.
Dám đánh nhau trong thành à, phí phải trả cũng đắt lắm đấy.
Khó khăn lắm mới gắp được một miếng thịt béo thế này, hơn nữa còn là thành Vong Cổ chiếm lí lẽ, lão ta tội gì không bòn rút đây.
“Dương Hùng, ngươi giỏi lắm”.
Không khó thấy mỗi một lớp già đi đón thiếu chủ nhà mình về đều đang thầm mắng, mặt đều đen đi không ít.
Nhìn thì có vẻ đều bị Dương Hùng vơ vét không ít.
“Phê thật”.
Ở một đình nghỉ mát không xa, tên mập duỗi tay ngồi, cười đến là vui vẻ.
Triệu Bân cũng ở đây.
Hắn không để bụng chuyện này lắm, chỉ đang nghĩ đến kẻ tính kế hắn.
“Ngươi nói xem, thành chủ được bồi thường, liệu có chia cho chúng ta ít không nhỉ?”, Ngưu Oanh hỏi.
“Không đòi ngươi đã là phúc đức lắm rồi”.
Triệu Bân nói thầm, hắn biết bản tính của Dương Hùng mà.
“Triệu Bân, ngươi chờ đó cho ông”.
Bên kia, Nghiêm Khang ra khỏi đại sảnh thành chủ, cách rất xa rồi mới quát về phía bên này, sắc mặt dữ tợn.
Nhìn thế nào cũng thấy giống một con chó hung ác.
Nếu không có mấy người già trong tộc ngăn cản thì hơn phân nửa là đã xông tới rồi đấy.
Nếu không vì Triệu Bân, sao hắn ta lại chật vật như thế chứ.
Mất tiền là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Nhìn hắn ta cáu như vậy, khỏi phải nói cũng biết thành chủ đòi nhà hắn ta rất nhiều tiền rồi.
Ai bảo hắn ta là kẻ đầu têu cơ, súng bắn chim đầu đàn, Dương Hùng chẳng ngại gì cả.
Triệu Bân không nhìn, cũng lười phản ứng.
“Là ngươi tự tìm lấy mà”, tên mập cười khẩy.
Bao nhiêu người hăng hái như Nghiêm Khang muốn nổi bật, giờ thì hay quá, không những không thắng được Triệu Bân lại còn bị sờ gáy, vừa mất tiền lại còn mất mặt.
Nói đến Liễu Như Nguyệt, Ngưu Oanh nhìn sang phía không xa.
Bên đó cũng có một cái đình.
Liễu Như Nguyệt ở bên đó, có cả Liễu Thương Không và Liễu Sĩ Nguyên quản gia Liễu gia.
Từ lúc ngồi bên đó sắc mặt đã lạnh lùng, cả Liễu Thương Không lẫn Liễu Như Nguyệt đều có thần sắc khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta chẳng thích cô ta chút nào”.
Ngưu Oanh bĩu một, một nhà này ai cũng khó chịu! Triệu Bân dù gì cũng là con rể Liễu gia, thế mà một người thì muốn hắn chết, một người muốn em gái mình làm quả phụ? Không nói chuyện khác, hôm nay nếu Triệu Bân quỳ ở trong Vọng Nguyệt Lâu thì Liễu gia các ngươi cũng sẽ mất hết mặt mũi giống Triệu Bân mà thôi.
Triệu Bân thì chỉ nhìn Liễu Sĩ Nguyên.
Ban đầu khi hắn rời khỏi thành Vong Cổ, nửa đường bị người ta chặn giết, hắn vẫn nhớ đấy? Sát thủ thông hiểu thuật ngự kiếm đó chính là do Liễu Sĩ Nguyên phái đi chứ ai.
“Đúng là võ tu”, Liễu Sĩ Nguyên nghiến răng nghiến lợi.
Không sai, là lão ta phái đi.
Lão ta cứ tưởng có thể nhẹ nhàng giải quyết Triệu Bân, nhưng ai mà ngờ Triệu Bân vẫn sống sót quay về.
Vì chuyện này mà lão ta đã kinh ngạc một phen, mãi đến hôm nay thì mới tỉnh ngộ, hóa ra đã bị Triệu Bân lừa.
Nếu lão ta biết thì lão ta đã phái đi cảnh giới Huyền Dương rồi, chứ chẳng phải Chân Linh nữa.
“Triệu Bân, ngươi chờ đấy cho ông”.
Tiếng mắng to lại vang lên, là Hán Triều cùng Vũ Văn Hạo được bảo lãnh quay về.
Cũng là tiếng mắng thô bạo vang ra từ phía xa, sắc mặt dữ tợn vô cùng.
Bọn họ cũng đã biết thân phận của Triệu Bân.
Có duyên thật đấy! Ở thành