“Ba ngàn lượng, có ai tăng giá không?”
Huỳnh Nham cười nói, không khỏi nhìn sang Triệu Bân một cái.
“Đại sư thích thì để cho người ta đi!”
Tên mập vỗ bụng, không biết đó là Triệu Bân, cho nên chỉ chọc cười một chút.
Đã ăn no mà còn không tiêu nữa, nên phải luyện mồm tí cho đỡ.
Không cần hắn ta nói, người khác cũng không cướp.
Với võ tu thì áo cà sa trừ tà đúng là phế vật, không có tác dụng gì lớn, ba lượng năm lượng mua còn được, chứ ba ngàn lượng thì thôi đi, tiền bạc đáng quý lắm chứ.
“Đã không có ai tăng giá thì áo cà sa này...”
“Ba ngàn một trăm lượng, thiếu chủ ta muốn nó”.
Huỳnh Nham chưa nói hết lời thì đã bị cắt đứt, thanh âm truyền từ tầng ba, nói chính xác là từ gian phòng của tộc Huyết Ưng.
Người lên tiếng chính là Nghiêm Khang đang nằm nghiêng ở một cái giường, thần sắc nhãn nhã, nói chuyện khá tùy ý.
Ai không biết còn tưởng áo cà sa là vật trong túi của hắn ta đấy.
Nhưng với nhóm bán đấu giá thì nếu không phải vật tốt, ai sẽ ngu đến mức đi tranh cướp với gia tộc lớn chữ, cũng chẳng có nổi tiền để tranh.
Đã nói mà! Có người không chịu an phận.
Triệu Bân ho khan một tiếng.
Lúc trước thì chẳng thèm, giờ ta ra giá ngươi lại chạy ra cướp.
Ông đây chưa kịp bẫy ngươi thì ngươi đã nhảy vào trước rồi đấy.
“Ba ngàn năm trăm lượng”, Triệu Bân lạnh nhạt nói.
“Thú vị”, Nghiêm Khang cười lạnh: “Năm ngàn”.
“Một vạn”.
Triệu Bân bưng trà nhấp một ngụm, Tú Nhi nhà hắn nói thì nhất định sẽ là bảo bối, cho dù táng gia bại sản cũng phải đoạt lại áo cà sa.
Kể cả không giành được thì cũng sẽ không cho Nghiêm Khang được dễ dàng.
“Được, tốt lắm”, Nghiêm Khang nhếch miệng: “Ta trả hai vạn hai”.
“Ba vạn”.
“Bốn vạn”.
“Năm vạn”.
“Sáu vạn”.
Ban nãy Lâm Tà và Doãn Hồn đấu nhau, giờ lại thêm một lần đấu đá.
Triệu Bân vừa mới báo giá, Nghiêm Khang đã vùng ra cướp.
Nghiêm Khang tăng giá, Triệu Bân cũng tăng lên cùng.
Câu nọ nối tiếp câu sau, khiến người ta không kịp phản ứng.
“Áo cà sa này là bảo bối à?”
Nghe đến giá cả, khách đấu giá tại chỗ đều không khỏi nhướng mày, ban nãy chẳng ai thèm, lúc này hai người gọi giá đến là hăng hái, rồi đến hẳn sáu vạn lượng.
Mà bọn họ đánh giá áo cà sa hồi lâu, vẫn chưa thấy chỗ huyền ảo đâu.
Không nói đến khách đấu giá, đến cả Huỳnh Nham cũng không khỏi liếc cái áo cà sa mấy lần.
Đáng tiếc ánh mắt lão ta có hạn, không nhìn ra sự thần kỳ nào cả.
Đây chỉ là áo cà sa có chút bạc màu, nếu cứ một hai nói nó bất phàm thì chỉ có thể nói chất vải là một loại vải đặc thù, nhưng cũng không thể đến sáu vạn được!
“Đốt tiền à”.
Khách đấu giá sờ cằm, nhìn Triệu Bân, cũng nhìn lên tầng ba.
“Không khéo lại đều là hòa thượng hả”.
Không biết có bao nhiêu người đang lẩm bẩm áo này, cả hai đều vừa ý áo cà sa vậy cơ mà.
“Tăng, tăng nữa đi!”
Nghiêm Khang cười khẩy, so tài lực với tộc Huyết Ưng ta, ngươi cũng ghê gớm lắm đấy.
“Vị đạo hữu này có tăng giá không”.
Huỳnh Nham cười, nhìn về phía Triệu Bân.
“Tám vạn”.
“Hơn ngươi một vạn, chín vạn”.
Nghiêm Khang hừ lạnh, đã nén giận lắm rồi.
Từ lúc đến thành