"Bổn thiếu chủ làm tròn cho ngươi, ba vạn!"
"Ba vạn mốt!”
"Bộ xiêm y này ta rất thích, bốn vạn!”
"Ta thêm năm ngàn!”
Âm thanh ra giá không ngừng vang lên, đa phần được truyền đến từ lầu ba, là cuộc ganh đua giữa những gia tộc lớn chứ không phải là của kẻ ngu si.
Phàm là con gái thì ai cũng thích bộ xiêm y tiên nữ Lạc Hà này, đương nhiên bao gồm cả Liễu Như Nguyệt, vì vậy phải đấu giá bằng được để đem đến Liễu gia cầu hôn.
"Má nó, nhiều tiền thật!"
"Liễu Như Nguyệt thích, vậy thì giá trị cũng khác biệt rồi!"
"Lời này có lý".
Mọi người đều tấm tắc, nếu như là trước đây, một trăm lượng mua một bộ quần áo đã là xa xỉ, giờ đây một bộ Nghê Thường tốn mấy vạn lượng.
Không thể không nói, tên tuổi của Đào Tiên Tử thật sự rất nổi, nếu không phải là trong nhà có mỏ vàng thì ai dám đấu giá như thế này.
"Càng ngày càng biết làm ăn rồi."
Chư Cát Huyền Đạo cảm thán một tiếng, sao ông ta lại không biết ý đồ của chỗ đấu giá cơ chứ, ông ta cũng biết các gia tộc lớn đến đây làm gì.
Làm ra một bộ Nghê Thường như thế này, con cháu của các gia tộc lớn kia không điên cuồng tranh giành nhau mới lạ.
Nếu giành được sự coi trọng của Liễu Như Nguyệt thì phần trăm cầu hôn thành công chắc chắn sẽ lớn.
Ông ta có thể nhìn ra, mọi người ở đó cũng biết rất rõ.
Từng đợt ra giá vang lên, rất nhiều người nhìn về phía nhã gian của Liễu gia.
Không cần vào trong nhìn thì cũng biết Liễu Thương Không đang dương dương tự đắc rồi.
Con cháu của gia tộc lớn như thế lại vì con gái ông ta mà đấu giá bộ xiêm y này, không tự đắc mới lạ.
Sự thật đúng là như thế, chủ nhân của Liễu gia ưỡn thẳng sống lưng, không chỉ lâng lâng, lơ là một chút thì khéo bay lên luôn rồi.
"Mười vạn!"
Trong tiếng huyên náo, buổi đấu giá giữa các gia tộc lớn chính thức hạ màn.
Người thắng chính là Nghiêm Khang.
Thật sự quá quyết đoán, chí ít thì mọi người có mặt ở đây và Liễu gia đều cho là vậy.
"Nâng, nâng tiếp đi!"
Nghiêm Khang cười khẩy, nụ cười đó là nụ cười của sự hả hê, lời nói đó tất nhiên là nói với đám gia tộc lớn kia.
Trước đây hắn ta bị một đám người nói móc, lần này cuối cùng hắn ta cũng thắng được một ván.
"Có khí phách đấy!"
Người của mấy gia tộc lớn ai cũng hầm hừ, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Không phải là không ra giá, cũng không phải là không có tiền, mà là bảo tồn thực lực, nếu tiêu quá nhiều thì tiếp sau đó chắc chắn sẽ rơi vào thế bất lợi.
Sảng khoái!
Sắc mặt Nghiêm Khang lộ ra vẻ mãn nguyện, từ trước đến nay thành Vong Cổ chưa từng có giây phút nào mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu như lúc này.
Cuối cùng hắn ta cũng ra vẻ ta đây thành công rồi, thể hiện tốt rồi, cũng khiến Liễu Như Nguyệt liếc mắt nhìn một chút, đúng là kiểu “ta đây vì nàng mà đại sát bốn phương”.
"Cái kiểu ra vẻ này được đấy."
Chư Cát Huyền nói một câu hàm ý sâu xa, đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì.
Cửa thành bị phá một lần, Vọng Nguyệt Lâu bị nổ một lần, phủ thành chủ bị gài bẫy.
Lần này thì mở mày mở mặt rồi.
"Mười vạn, vẫn còn có thể nâng giá!"
Huỳnh Nham liếc mắt nhìn quanh phía dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở lầu ba.
"Đừng kêu gọi nữa, cái tiếp theo đi!"
Nghiêm Khang khẽ nói, cho hắn ta một cái thang thôi mà đã ra sức treo lên trên rồi.
Câu nói này quả thật đầy đẳng cấp, mang ngụ ý chỉ điểm giang sơn, chỉ để thông báo với mọi người ở đây rằng bố mày rất giàu, không phục thì đến đây mà giành.
"Ta nhìn hắn là thấy khó chịu!", Ngưu Oanh nói.
Nhóc hám tiền mải miết đếm ngân lượng, tự nhiên chen vào một câu: "Ta cũng thế!"
Đâu chỉ bọn họ, đại đa số người ở đây đều khó chịu.
"Nếu không có ai nâng giá, vậy thì...."
"Mười một vạn lượng!"
Lời nói bất thình lình của Triệu Bân đã cắt ngang lời của lão Hoàng.
Ánh mắt của tất cả mọi người lại thu hút về một góc.
Người ngồi cùng bàn cũng đồng loạt liếc mắt sang.
"Thú vị đấy!".
Không ít người ngồi thẳng lên.
Áo cà sa trước