Huỳnh Nham nhìn chung quanh, muốn tranh thủ thời gian, còn liếc mắt nhìn lên lầu 3, ý tứ rất rõ ràng: Đấu Giá các của ta không tranh đoạt với ngươi, nhưng nếu như có con em của các gia tộc lớn tranh đoạt thì ngươi cũng không trách ta được!
Rất tiếc là không có ai tiếp tục nâng giá.
Các gia tộc lớn cũng biết sợ! Chủ yếu là bọn họ bị màn dạo đầu đầy phóng đại của Triệu Bân vừa nãy dọa sợ.
"Được, đã bán".
Huỳnh Nham nhanh chóng gõ búa định giá, thú hỏa Viêm Sư đã thuộc về Triệu Bân.
"Thần gài bẫy đúng là thần gài bẫy".
"Chỉ bỏ ra hai vạn lượng liền lấy về được một loại thú hỏa không tầm thường, chậc chậc chậc".
"Nếu như ngươi có trình độ gài hàng như hắn, thì cũng sẽ chẳng có ai dám cướp của ngươi".
Tiếng tặc lưỡi cảm thán vang lên không ít, một món thú hỏa lợi hại như vậy, thế mà lại có giá mua thấp nhất, đúng là khiến cho bọn họ có chút không quen.
"Có phải cái tên này, lại giở trò cũ rồi".
Chư Cát Huyền Đạo liếc xéo Triệu Bân, trong lòng cảm thấy rất hoang mang, một món thú hỏa Viêm Sư, thế mà hai vạn lượng đã bán rồi sao? Mấy người của Đấu Giá các này làm ăn kiểu gì vậy?
"Ngươi là kẻ lừa đảo à".
Thằng nhóc tóc tím nói, lấy tay chọc vào người Triệu Bân.
Ngươi đã từng gặp qua kẻ lừa đảo nào ra tay vội vàng như vậy chưa?
Triệu Bân không nói, nhưng thần thái của hắn đã nói lên tất cả, nếu như hắn cố ý muốn lừa đảo thì buổi đấu giá này sẽ còn náo nhiệt hơn nữa, sẽ có không ít người phải chửi cha mắng mẹ trong ngày hôm nay.
Cũng đúng!
Thằng nhóc tóc tím xoa cằm, hiểu ra được đạo lý.
Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục.
Thần gài bẫy đã tham gia, cuộc đấu giá vẫn rất nóng.
Cũng có thể thấy, thần gài bẫy vẫn còn có chút đạo đức nghề nghiệp, không phải ai cũng bị hắn gài, mà hắn chỉ làm thế với một số người nhất định, ví dụ như loại người không có mắt như Nghiêm Khang.
Triệu Bân ngồi an phận trong một thời gian rất lâu.
Nếu như không có thứ mà hắn muốn, và không có gia tộc lớn nào tham gia, thì mọi chuyện đều bình yên vô sự.
Ông!
Bỗng nhiên, ý thức của hắn bị chấn động, một dòng chữ vàng đã chạy ra, trong lúc chờ đợi, Nguyệt Thần cảm thấy nhàm chán, liền truyền xuống một bộ bí pháp, nói đúng hơn thì đó là bí quyết dung hỏa bản hoàn chỉnh của bản lúc trước đã truyền lại.
"Đại Hoang Viêm quyết".
Triệu Vân đọc tên của nó lên, ngay ở cái tên cũng đã thể hiện rõ bí pháp này lợi hại đến cỡ não, lượng thông tin vô cùng lớn, giới thiệu về các cấp bậc phân chia, chủng loại và tên, cùng với pháp môn dung hợp viêm hỏa,...!bên trong Đại Hoang Viêm quyết này đều được trình bày vô cùng cặn kẽ.
Hắn còn vui mừng hơn bởi vì pháp quyết này cũng là thần thông, công thủ đầy đủ.
Chỉ có điều tu vi của hắn quá thấp, còn lâu mới có tư cách thi triển bí pháp này.
"Pháp môn này cũng thích hợp với sấm sét".
Nguyệt Thần khoan thai nói, tuy tạm thời có chút không nhất quán, nhưng với thiên phú của Triệu Bân thì cũng không cần cô ta phải nói rõ, tự hắn hoàn toàn có thể lĩnh ngộ được, hỏa diệm dung hợp hỏa diệm, sấm sét dung hợp sấm sét, đạo lý này không khó hiểu, cũng không quá huyền ảo, ít nhất thì đây cũng là miếng bánh ngọt cho tư chất nghịch thiên của hắn.
"Tú Nhi, thần giống như cô có phân cấp không?"
Triệu Bân vừa lĩnh ngộ Đại Hoang Viêm quyết vừa hỏi, không biết là vô tình hay cố ý.
"Đương nhiên là có".
"Cấp cao nhất là những thần thánh như thế nào?"
"Hoang Thần phong đỉnh, vạn đạo tề thiên".
“Vạn đạo… Hoang Thần”, Triệu Bân lẩm bẩm, chỉ nghe đến tên của vị thần đó là đã cảm thấy chấn động, nhìn vẻ mặt của Nguyệt Thần, hiển nhiên là cô ta vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó.
"Đạo hữu, gia tộc lớn ra tay rồi kìa".
Thằng nhóc tóc tím nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Bân.
Triệu Bân định thần lại, liếc mắt nhìn về phía lầu 3.
Sau đó, hắn lại tiếp tục lĩnh ngộ Đại Hoang Viêm