Lão Vong Cổ nhìn Nghiêm Khang bất tỉnh, bị cướp sạch mà tặc lưỡi.
Những lời của lão ta đã khiến đám đông chú ý.
Ở Vọng Nguyệt Lâu, muốn tỏ ra ngầu mà bị nổ banh chành.
Ở buổi đấu giá, cũng muốn tỏ ra ngầu lòi mà bị chơi một vố,
Trận đấu ngoài thành, cũng thích giả ngầu mà bị cướp.
Nói tóm lại, đều là vì muốn chứng tỏ bản thân mà không được, lần sau còn thảm hơn lần trước.
“Có lẽ hắn ta thật sự không hợp với bát tự của thành Vong Cổ!”
Những lời của Chư Cát Huyền Đạo luôn sâu xa cao thâm như vậy, những lời này cũng khiến đám đông chú ý, từ khi đến thành Vong Cổ này, tên này dường như chưa bao giờ được sống yên ổn.
“Đi!”
Trưởng lão Huyết Ưng lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc Nghiêm Khang lên, triệu hồi huyết ưng, giương cánh bay cao.
Trước khi rời đi, họ còn lạnh lùng liếc Triệu Bân một cái: Hay cho Triệu Bân, hay cho thiếu chủ Triệu gia, sự sỉ nhục ngày hôm nay, ngày nào đó sẽ trả lại gấp trăm lần!
“Ta sẽ đợi!”
Triệu Bân không nhìn nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, dù cho hôm nay không giao đấu thì tộc Huyết Ưng cũng sẽ không tha cho Triệu gia, nếu đã không buông tha, hắn còn nhân nhượng không cướp hết của đối thủ à, đâu phải hắn không có chỗ dựa, nếu muốn quyết chiến thì cứ xông lên.
“Có đánh nữa không?”
Không biết là ai lẩm bẩm hỏi ra tiếng, vừa nói vừa liếc mắt nhìn con cháu của đại tộc.
Đặc biệt là đám người Hán Triều và Vũ Văn Hạo, cũng muốn tìm Triệu Bân để luyện tập một chút.
Thế nhưng, khi nhìn thông linh thú của Triệu Bân, họ lại đè nén tâm tư kia.
Tên này có thú cưỡi biết bay, nếu chiến đấu với hắn thì họ sẽ thiệt thòi, nhìn biểu cảm của thành chủ thành Vong Cổ thì có vẻ lão ta quyết tâm bảo vệ hắn rồi, mấu chốt là sẽ để hắn tránh mũi nhọn.
Muốn xử lý Triệu Bân!
Muốn xử lý Triệu gia!
Họ có rất nhiều cách, minh thương