“Ngươi...”
U Lan khẽ giật mình, từ những lời nói đó, có lẽ cô ta đã biết được thân phận của Triệu Bân, ánh mắt của hắn thâm thúy cơ trí như đêm đó, trong tích tắc này có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Loong coong!
Chân nguyên của Triệu Bân cuồn cuộn, đẩy lùi U Lan, đánh rớt mạng che mặt của cô ta.
Đúng như những gì hắn thấy, đây chính là U Lan.
Đã nói rồi mà! Đôi mắt đẹp như vậy, trên thế giới này khó có thể nào xuất hiện thêm đôi thứ hai được.
“Ngươi...!thật sự là Triệu Bân!”
Khóe miệng của U Lan khẽ nhếch lên, khó có thể tin được những gì mình đang thấy.
Nguyên nhân chính là vì ngày hôm đó Triệu Bân luôn đeo mặt nạ da người, cô ta không biết được khuôn mặt thật cũng như tên thật của hắn.
Thậm chí, từ khi nhận nhiệm vụ đến nay, giờ cô ta mới biết người mà mình thương nhớ, trùng hợp thế nào mà lại chính là Triệu Bân – kẻ cô ta muốn giết.
Chẳng trách!
Chẳng trách nhìn bóng dáng hắn quen thuộc đến vậy.
Đến nay, cô ta cũng đã hiểu.
“Ta nên đoán ra ngươi chính là sát thủ La Sinh Môn từ sớm!”
Triệu Bân loạng choạng, không đứng vững, hắn khom người, không ngừng ho ra máu, người thổi khói độc vào phòng hắn đêm đó chắc chắn là U Lan, nhiệm vụ cô ta nhận chính là ám sát hắn, có lẽ đây chính là nguyên nhân U Lan năm lần bảy lượt thể hiện sát khí với hắn.
Quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ!
Ngoài bất ngờ ra, Triệu Bân còn không kịp trở tay.
Bùa nổ lôi quang mua được trong buổi đấu giá đúng là không lãng phí, ra ngoài là dùng ngay trên người hắn, khiến hắn nổ tung xác.
Chơi dao sắt có ngày đứt tay.
Một cao thủ về bùa nổ như hắn cũng có ngày bị nổ tung xác.
Mà người khiến hắn nổ tung, lại chính là U Lan mà hắn từng cứu.
Thật đúng là thế sự vô thường, khi gặp lại lại nói linh tinh như vậy.
Chỉ bằng cuộc đối thoại đơn giản, cả ngọn núi bỗng trở nên yên lặng.
Triệu Bân bị thương rất nặng, vốn dĩ hắn đã cụt một tay, bởi vì bùa nổ lôi quang này mà suýt nữa bị nổ tới tàn phế, nhiều chỗ lộ cả xương và máu.
Vết thương nào cũng có lôi quang quấn quanh, máu chảy không ngừng, thân hắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Dù vậy, hắn vẫn có át chủ bài.
Trong điều kiện bình thường, U Lan không thể giết chết hắn, cho dù hắn có bị trọng thương đi nữa.
Đây chính là bí mật của hắn.
Khuôn mặt của U Lan tái nhợt, cô ta từng tưởng tượng vô số lần về cảnh hai người gặp lại nhau, nhưng lại không ngờ rằng cảnh tượng đó lại như thế này.
Cô ta là thích khách, hắn là mục tiêu mà người thuê chỉ đích danh muốn giết, thân phận hiện giờ của hai người, thật sự còn buồn cười hơn cả chuyện cười!
“Ai cử ngươi tới đây?”
Sự im lặng kéo dài cuối cùng cũng bị một lời nói của Triệu Bân phá vỡ.
“Không...!không biết!”
U Lan cúi đầu, thanh kiếm vô tình rơi khỏi tay U Lan phát ra tiếng leng keng, có lẽ U Lan đã quên đi nhiệm vụ của mình và có lẽ cũng quên đi mình là một sát thủ.
Nghiệt duyên!
Nếu U Lan cố gắng hết sức, có lẽ cô ta sẽ thật sự giết được Triệu Bân.
Nhưng cô ta không thể xuống tay được.
Không phải vì Triệu Bân từng cứu cô ta mà là vì Triệu Bân là ánh sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của cô ta.
Cô ta sống gần 20 năm, ký ức quý báu nhất chính là kỷ niệm ở cái giếng cạn tối tăm đó, dù cho Triệu Bân đeo mặt nạ da người nhưng đêm hôm đó, một bên mặt kia đã sớm khắc sâu vào tâm hồn cô ta.
Nó đã vuốt ve an ủi trái tim cô ta, được cô ta coi như báu vật quý giá nhất.
Chính Triệu Bân đã kéo cô ta từ địa ngục trở lại trần gian.
Triệu Bân không cưỡng ép truy hỏi thêm, e rằng U Lan cũng thật sự không biết, mà cho dù có biết thì có thể cô ta cũng sẽ không nói, quy tắc của La Sinh Môn thế nào,