Lão Tôn cũng hoài nghi, thỉnh thoảng ngó qua nhưng vẫn không thể hiểu được Triệu Bân đang làm cái quái gì.
Két!
Khi cửa mở, Triệu Bân bước ra ngoài, trên tay mang theo một thanh trường kiếm màu đỏ tía.
“Ông xem thử thanh kiếm này”.
Triệu Bân mỉm cười, ném thanh kiếm lên không trung.
Lão Tôn vội vàng đứng dậy, giơ tay đón lấy, ông ấy đã duyệt qua vô số các loại binh khí, có thể ước chừng được chất lượng của binh khí, thanh kiếm này có vẻ nặng hơn bình thường, với võ tu mà nói thật ra thì cũng không có gì khác biệt, chủ yếu là kiếm này quả thật có chỗ bất phàm, lưỡi kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng sáng, tựa như còn có thể nhìn thấy được những tia sét nhàn nhạt cuốn quanh thân kiếm, khi vung kiếm lên còn tạo ra một âm thanh đặc trưng riêng biệt.
“Kiếm tốt”.
Vừa xem qua, lão Tôn đã không nhịn được mà khen ngợi, tuy hình thức không quá trau chuốt tỉ mỉ, nhưng chất kiếm lại rất tinh túy, không tìm được chút tạp chất nào bên trong, khi dùng nó thì không cần dẫn động chân nguyên cũng có thể một kiếm phá đá dễ như chơi.
Thanh kiếm tinh túy đến mức độ này quả thật rất hiếm thấy, tốt hơn rất nhiều so với mấy món binh khí mà cửa hàng binh khí Liễu gia đã bán ra.
“Tặng cho ông đó”, Triệu Bân cười nói.
“Thiếu gia, cái này quý quá”.
“Đừng có từ chối”.
“Ông cho ta xem với”, cả Dương Đại và Võ Nhị đều nhón về phía trước xem thử, cẩn thận vuốt ve thanh kiếm, đây đúng là một thanh kiếm tốt, trông vô cùng sắc bén.
“Đừng xem nữa, vào phòng chuyển binh khí ra ngoài đi”.
Triệu Bân ngồi xuống, lấy bầu rượu ra.
“Được rồi!”
Cả hai rất chăm chỉ, một trước một sau bước vào phòng.
Sau đó, chỉ nghe thấy có tiếng chửi thề bật ra.
Sau đó, lại có một tiếng sói tru lên.
…
Màn đêm buông xuống.
Dưới gốc cây cổ thụ trong tiểu viện lại bày ra một bàn thức ăn ê hề, rượu thịt thơm ngon nứt mũi.
Nhưng đêm nay Dương Đại và Võ Nhị dường như không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa còn thường xuyên lấm lét nhìn xung quanh, hai mắt mở to trừng trừng.
Tất cả binh khí trong phòng của Triệu Bân đều đã được dọn ra ngoài, chất thành đống ngoài sân, đầy đủ mười tám loại binh khí cơ bản, mà món nào cũng là binh khí thượng hạng.
Đừng nói tới bọn họ, ngay cả lão Tôn cũng kinh ngạc, trong ba ngày nay thiếu gia nhà ông ấy lấy đâu ra nhiều món binh khí tốt như vậy, chẳng lẽ là cướp từ Liễu gia về sao?
Mỗi khi nghĩ tới đây, ông ấy lại nhìn về phía Triệu Bân, lúc này Triệu Bân trông vô cùng thần bí, không hề có chút bất lực nào như trong lời đồn đại.
“Mỗi người được lấy một món, tự mình lựa chọn đi”.
Triệu Bân cười, nói với Dương Đại và Võ Nhị.
“Cảm ơn thiếu gia”.
Hai người sung sướng chạy đi chọn binh khí, ngay cả thịt cũng chưa kịp ăn.
Với đồng lương ít ỏi của bọn họ, cả đời cũng chưa chắc góp đủ tiền mua được một món binh khí quý giá tầm này.
Có một ông chủ hào phóng quả thực là vô cùng hạnh phúc!
“Thiếu gia, cái này...”
Lão Tôn lên tiếng, nhưng không nói nữa.
“Ngày mai mở cửa hàng trở lại”.
Triệu Bân lại cười nói, không hề giải thích nguyên nhân.
Mà hắn nghĩ cũng chẳng cần phải giải thích làm gì.
“Mở cửa hàng”.
Lão Tôn sửng sốt mất mấy giây, rồi mới bưng ly rượu lên kính Triệu Bân.
Họ đã có nhiều binh khí cực phẩm như vậy, coi như cơ nghiệp năm xưa của ông chủ để lại đã giữ được rồi.
Sau ba lượt rượu, Triệu Bân trở về phòng, sau ba ngày trì hoãn, tên ngốc say mê võ đạo này thật sự cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, Phong Thần quyết mới học, cộng với kiếm Long Uyên, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, Thái Sơ Thiên Lôi quyết...!khiến cho hắn muốn ngừng cũng không ngừng được! Hắn đã tìm được đường hướng phát