Thành Vong Cổ sáng sớm khá sầm uất.
Hôm nay, cửa hàng binh khí của Triệu gia vẫn chưa mở cửa, điều này thu hút sự chú ý của người qua đường.
“Thật sự bị Liễu gia dọa sợ rồi sao?”
“Tám phần là vậy rồi.
Việc buôn bán làm ăn của cửa hàng binh khí Liễu gia cũng không phải là thịnh vượng bình thường!”
“Thương trường chính là chiến trường!”
Tiếng bàn tán, chỉ trỏ, kể cả tiếng tặc lưỡi cũng rất nhiều, ai cũng nghĩ rằng, có gia tộc lớn nhúng tay vào thành Vong Cổ, cùng nhau trừng trị Triệu gia.
Thực ra, tất cả mọi người đều ở phía sau đúng không?
Bởi vì Triệu Bân, ngay cả lão Tôn, Dương Đại, Võ Nhị đều kính cẩn, Hồng Uyên tới đây rồi còn mở cửa cái gì chứ, còn có thứ gì mãn nhãn hơn Thiên Võ sao?
Triệu Bân lên đài, nhẹ phẩy ống tay áo.
Sau đó, người khác liền nhìn thấy bùa vàng đầy trời, rơi đầy trong sân nhỏ, có bùa tốc hành, bùa nổ, bùa định thân.
Bùa rơi như trời mưa, Chư Cát Huyền Đạo nhìn chằm chằm, không hổ là Đại Hạ Hồng Uyên, ra tay rất phóng khoáng.
“Cảm ơn tiền bối!”
“Của ta, đừng có cướp! Bà lão này, giẫm lên chân ta rồi!”
“Bùa tốc hành kìa!”
Sân nhỏ trở nên náo nhiệt, bùa chú còn chưa rơi xuống đất đã bị cướp sạch.
“Không hổ là Hoàng tộc!”
“Không hổ là Thiên Võ!”
Có hai người vừa trèo tường vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh tượng này thì líu lưỡi không thôi.
Hai người này có địa vị khác nhau.
Người thứ nhất chính là lão Huyền Không - các chủ của lầu đấu giá.
Người thứ hai chính là Dương Hùng - thành chủ thành Vong Cổ.
Hai người họ đến đây nhưng Triệu Bân cũng không ngạc nhiên, chắc chắn là do thằng nhóc tóc tím đã tiết lộ tin này ra ngoài, cảnh tượng hoành tráng bây giờ, sao có thể thiếu đi bọn họ, hắn cũng đỡ phải đi gọi bọn họ.
“Vãn bối Dương Hùng!”
“Vãn bối Huyền Không!”
“Xin được bái kiến tiền bối!”
Hai người cũng hiểu lễ nghĩa, cung kính hành lễ nhưng lại cực kỳ kích động, họ đã dặn dò Chư Cát Huyền Đạo, nếu Đại Hạ giá lâm thì phải báo với bọn họ đầu tiên.
Bây giờ, cuối cùng họ cũng đợi được rồi.
“Không cần đa lễ!”, Triệu Bân nhẹ nhàng xua tay, yên lặng thưởng trà.
Kỹ xảo kia không phải điêu luyện bình thường, thật sự nghĩ mình là cảnh giới Thiên Võ hay sao?
Thật đúng là hết cách!
Nếu không diễn giống một chút, sao có thể dọa được đám người này.
Không thể không nói rằng, cái danh vua màn bạc không phải là để trưng.
Những người có mặt ở đây đều tin tưởng tuyệt đối, cũng đều có thái độ rất kính cẩn.
“Võ đạo tu thân, ngộ đạo tu hồn”.
“Phàm nhân chi