Đập vào mắt là một lão già chống gậy, trên đầu gậy còn treo một cái đầu lâu, nhìn sắc mặt của lão ta âm u đến khó tin, sắc diện trắng bệch, nhìn thế nào cũng giống người từng chết vài lần, không còn chút huyết sắc.
Ắt hẳn phải bầu bạn với thi thể quanh năm mới có được bộ dạng trông như quỷ thế này.
“Thi Sơn”.
Tử Linh khẽ “hừ” một tiếng, dường như nhận ra lão già này chính là người của tộc xác chết.
“Vua Âm Nguyệt làm lão phu tìm nhọc quá”.
Thi Sơn mỉm cười nham hiểm, khoe trọn hàm răng trắng ởn và vẻ âm u lạnh lẽo.
Hình thái này khiến người ta tưởng rằng lão là ác quỷ vừa mới bò ra khỏi địa ngục, kết hợp cùng với dung mạo khiến người ta sợ chết khiếp đủ làm bất kỳ ai phải dựng tóc gáy.
“Đúng là âm hồn bất tán”.
Tử Linh lạnh lùng quát một tiếng, biết lão ta là người của tộc xác chết nên bà ta khó lòng giấu giếm ý đồ giết người.
Dường như bà ta có khúc mắc gì đó, hay nói cách khác, tộc xác chết từng có khúc mắc với rất nhiều thế lực, về cơ bản đều từng bị họ đào mộ bới xác.
Mồ mả của tổ thượng nhà bà ta cũng từng được tộc xác chết “ghé thăm”.
“Hôm nay chắc chắn sẽ thu hoạch lớn đây”.
Khóe miệng Thi Sơn khẽ nhếch lên, vừa bấm tay, vừa lầm bầm những chú ngữ cổ xưa.
Uỳnh! Uỳnh!
Cùng với tiếng động hai tiếng động lớn, bên cạnh ông ta xuất hiện hai cỗ quan tài bằng đá, mỗi bên quan tài đá đều có một người đứng sững ở đó, bám đầy bụi bặm.
Hóa ra đây là hai cỗ thi thể, nói cho đúng hơn, là hai con rối từ xác chết, cũng là một dạng con rối, ánh mắt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, bị Thi Sơn dùng pháp để sai khiến.
Nhìn khí thế của hai con rối này thì chắc hẳn tu vi trước khi chết cũng không thấp, đều là đỉnh cao Địa Tạng.
“Tộc Hạo Dương, tộc Cổ Tước”.
Đôi mắt xinh đẹp của Tử Linh khẽ nheo lại, dường như nhận ra hai thi thể kia, bên trái là người của tộc Hạo Dương, bên phải là người của tộc Cổ Tước.
Thời niên thiếu, bà ta từng có duyên gặp gỡ hai người này.
Nếu xét về bối phận, bà ta còn phải gọi họ là sư thúc.
Thật không thể ngờ, thi thể của họ cũng bị tộc xác chết lấy trộm, còn bị luyện thành con rối, đúng là đáng ghét.
“Đường đường là vua Âm Nguyệt mà lại được chôn ở chốn quái quỷ này”.
Thi Sơn vừa cảm thán vừa chặc lưỡi, lão ta đã bước lên cây cầu treo, lao thẳng về phía mộ chính.
Hai con rối bên cạnh lão ta cũng theo sát phía sau, nhìn thế nào cũng thấy âm u đáng sợ.
“Tiến thêm một bước nữa, ngươi sẽ chết”.
Không đợi