“Không có gì đặc biệt!”, Triệu Bân nhìn quanh, nhưng không thấy gì kỳ lạ cả.
“Ta có nói là ở đáy giếng sao?”, Nguyệt Thần liếc mắt nhìn hắn.
“Sao cô không nói sớm?”, Triệu Bân ngậm minh châu trong miệng, lại leo lên.
Khi còn cách đáy giếng hai ba mươi trượng, Nguyệt Thần liền ngăn hắn lại.
"Đối diện, bổ ra".
Keng!
Triệu Bân không cần suy nghĩ thì đã di chuyển kiếm Long Uyên chém về phía bên kia.
Keng!
Tiếng va chạm của kim loại nghe chói tai như thể nó đã chém vào một tấm sắt.
Hự!
Triệu Bân kêu lên đau đớn, hắn dùng hồn ngự kiếm, bị chấn lui đến mức choáng váng.
"Ta thấy dùng bùa nổ thì tốt hơn".
Triệu Bân lẩm bẩm, sau đó dán cả chục lá bùa nổ lên bức tường đá đối diện.
Nổ!
Trước khi Triệu Bân kịp né tránh, thì hắn đã nghe thấy Nguyệt Thần hô lên một tiếng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ của bùa nổ rất bạo ngược, giếng cạn sụp đổ ngay tại chỗ.
Triệu Bân lúng túng.
Bùa nổ này rất có uy lực, hắn vốn muốn né xa ra một chút thì mới niệm chú khai nổ, không ngờ Nguyệt Thần cũng có thể làm điều đó, một chữ "nổ" của cô ta phát ra ngay lúc hắn còn đứng rất gần đám bùa nổ, hắn bị nổ ngã xuống, đến khi bò dậy được thì cả người đều đã đen thui.
Cũng đúng, Nguyệt Thần đang ở trong ý