Ông già áo đỏ lại nhướn mày thêm lần nữa, cái thằng ranh này, biết nhiều thứ nhỉ! Thế mà còn biết cả thuật xuyên tường đã thất truyền từ lâu! Bảo bối à, ngươi đúng là một báu vật, thế thì lão phu phải bắt được ngươi, xách về nghiên cứu cho ra nhẽ, chắc chắn sẽ có bất ngờ đây.
“Không cho cơ hội hả!”
Triệu Bân thầm mắng, hắn muốn tìm một cái hang động nào đó, trốn vào trong rồi giở lại trò cũ, giống như đêm đó hù dọa lão mập vậy, dùng khí thế của cảnh giới Thiên Võ để dọa cho ông ta rút lui.
Thế nhưng ông già phía sau truy đuổi ác quá.
Hắn cũng muốn thông linh để gọi Đại Bằng ra, sau đó vọt thẳng lên trời, thế nhưng xấu hổ ghê, thuật thông linh giới hạn thời gian, hiển nhiên bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Đúng lúc nguy khốn, hắn nhìn về phía túi Càn Khôn.
Nói đúng ra là đang nhìn quan tài của vua Âm Nguyệt, có thể lôi ra đập chết ông ta được không?
Hay là gọi vua Âm Nguyệt ra cũng được.
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Nguyệt Thần, ngụ ý rất rõ ràng: Dạy ta phép điều khiển thi thể.
Thế nhưng Nguyệt Thần chẳng để tâm.
Ánh mắt của cô ta thẳng thừng ngó lơ Triệu Bân, muốn ngủ thế nào vẫn ngủ thế ấy, nếu nghe kỹ còn nghe thấy cô ta đang ngâm nga một điệu nhạc, rất thong dong, thần thái này đã đủ bày tỏ rằng: chạy đi, chạy nhanh vào.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu.
Thời khắc này, hắn có một khao khát tuy bồng bột nhưng rất mãnh liệt: cưỡng ép “làm gì đó” Nguyệt Thần.
Keng! Keng!
Trong lúc này, kiếm khí của ông già áo đỏ lại phóng tới, không phải vài luồng, mà là cả một vùng! Có trời mới biết bao nhiêu cây cổ thụ bị chém ngang hông! Nếu không phải vì Triệu Bân nhanh chân thì chắc hẳn hắn cũng bị làm tám mảnh rồi, ông già áo đỏ kia có phải võ tu Huyền Dương bình thường đâu.
“Ngươi không thoát được đâu”.
Ông già áo đỏ hét ầm lên một tiếng, bước chân bá đạo giẫm nát tảng đá lớn thành tro bụi, sau đó nhảy vọt lên,